NGHIỆT DUYÊN - Trang 374

“Không cần dùng thuốc tê, cứ khâu luôn đi!”
Anh muốn chịu đựng và khắc sâu nỗi đau cùng tận về thể xác để áp đảo,

xua đi nỗi nhói buốt khôn nguôi trong tim. Thế mà hương thơm dịu nhẹ ấy
vẫn quấn quýt trong tâm trí, cảm giác ngọt ngào âu yếm khi được gần gũi
cô nhường ấy vẫn khiến anh nhung nhớ không thể nào quên... Câu trả lời
bác sĩ Yoshi chuyển tới anh chứng tỏ chắc chắn cô sẽ thuộc về anh nhưng...
liệu có ích gì khi có được cô mà phải chung sống với nhau bằng lòng căm
thù.

“Bỏ đi bác sĩ, vết thương ấy chẳng bao lâu sẽ khỏi, nhưng... có những vết

thương không biết bao giờ mới lành được.”

Dù giọng anh điềm tĩnh nhưng đôi mắt của người từng trải kia ánh lên

như thấu hiểu:

“Cho dù là vết thương nào thì cũng có thể chữa khỏi. Chỉ có điều một số

vết thương ăn sâu bám rễ cần đến thời gian và sự chăm sóc dịu nhẹ nhiều
hơn, sớm muộn cũng sẽ đỡ.”

Kobori vẫn đứng quay lưng lại lặng lẽ lắng nghe.
“Cảm ơn bác sĩ. Có thể tôi sẽ phải dùng cả đời mình mới chữa lành được

vết thương đó.”

“Biết đâu lại không đến mức như cậu nghĩ.”

Chàng trai quay lại đối mặt với bác sĩ Yoshi... Ánh mắt anh toát lên nỗi

buồn:

“Tôi biết... bác sĩ ạ. Tôi không phải là một người đàn ông đích thực. Tôi

là một samurai dùng trái tim nhiều hơn là thanh gươm, tôi thích nghệ thuật
của tiếng đàn nét vẽ hơn là võ thuật. Tôi vào quân đội vì truyền thống gia
đình tôi ai cũng vậy... thế thôi... Hàng ngũ ta đâu cần người lính như tôi.
Chiến tranh kéo dài quá, mặt trận đang mở rộng ngoài tầm dự kiến của Bộ
chỉ huy. Bác sĩ hẳn cũng biết rằng... những trận đánh đã qua không là gì so
với tình hình nghiêm trọng sẽ xảy đến trong tương lai. Đến lúc đó, chỉ có
những người lính kiên cường mới trụ vững và sống sót. Khi tôi rời nhà,
đang mùa hoa anh đào nở, thời tiết đẹp vô cùng. Mẹ nói với tôi... Con hãy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.