NGHIỆT DUYÊN - Trang 47

Cô gái đi vòng qua bụi dủ dẻ, phía trước là bóng tối thẫm của hàng cây

hoàng anh trồng dọc hai bên lối đi. Wanas rảo bước nhanh hơn và tiến lên
đi song song với cô gái khi tới cây cầu dài bắc ra phía bờ sông.

“Năm năm nữa, em sẽ vẫn như thế này cho đến khi anh trở về phải

không?”

“Nhìn cây bần kìa, đẹp quá”.
“Không nói chuyện cây bần!” Anh làm giọng nghiêm:
“Em phải trả lời câu hỏi của anh đã. Chắc anh không tìm được cơ hội

nào để nói chuyện với em thế này nữa. Em đừng có mà nói lảng chuyện nọ
chuyện kia.

Em nói xem là em có chờ anh năm năm được không?”
Angsumalin im lặng. Wanas nóng ruột, vội nói tiếp.
“Ang... nếu anh còn ở đây thì anh sẽ không nói thế này với em đâu, cho

tới khi em học xong đã. Nhưng đây anh phải đi những năm năm, đủ lâu để
mọi thứ đều thay đổi, nên anh mới quyết định nói với em.”

“Thời gian những năm năm, ai mà biết được những gì sẽ thay đổi, ngay

cả anh cũng có thể không còn như trước.” Giọng nói của cô bình thản,
nghiêm túc như một người từng trải.

“Anh không phải người như thế.”
“Không phải đâu anh Nas. Thời gian làm chúng ta trưởng thành hơn, suy

nghĩ người lớn hơn. Hồi bé, ta thường nói về tình yêu, nhưng khi thành
người lớn, ta sẽ hay nói đến sự phù hợp. Cứ lấy ví dụ ngay việc khi mình
còn là trẻ con, em với anh cùng đi bơi, mình chẳng nói với nhau dòng sông
nhà mình rộng như là biển vậy. Nhưng khi mình lớn lên, mình thấy dòng
sông nhỏ lại, vì mình đã thấy những cái to lớn hơn.”

“Suy nghĩ, thái độ hay gì gì đi nữa của con người có thể thay đổi, anh

không phản đối, nhưng trái tim con người ta không thay đổi được đâu.”

“Trái tim con người không thay đổi, nhưng khi suy nghĩ thay đổi thì

người ta phải tiếp nhận những điều mới đến với cuộc đời mình, tình yêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.