NGHIỆT DUYÊN - Trang 477

“Sanook maak

[42]

... Vui thật.”

“Đừng có làm ầm ĩ!”

Angsumalin bực bội mắng, nhưng rồi thấy đối phương có vẻ không hiểu

gì nên cô đành dịch sang tiếng Nhật:

Sonnani oto wo tatenai de kudasai.”
Dare ga oto wo natten desuka?... Ai làm ồn thế?”

Chàng trai hỏi ngược lại cô, rồi cố ngóc đầu dậy vươn thẳng người:
Nan ji desuka? Mấy giờ rồi?”
“Khuya rồi. Anh phải ra ngồi kia.”

Angsumalin nửa lôi nửa dìu thân hình ngất nga ngất ngưỡng đi tới chỗ

hiên thấp trước nhà.

“Anh ngồi đây đã nhé để tôi đi đóng cổng.”
Cô gái đóng cổng xong, quay trở lại thì đã thấy thân hình ấy ngả mình

xuống nằm dài trên hiên. Ánh sáng ngọn đèn dầu đã được vặn nhỏ hắt từ
trong phòng ra dìu dịu, soi khuôn mặt, đỏ rực, mắt nhắm nghiền, tay chân
duỗi lung tung. Giọng anh khẽ lẩm bẩm:

“Sukoshi mizu wo nomitai desu… Cho xin một cốc nước.”
Chiếc chén bạc đựng nước trong vắt được ghé vào tận miệng anh trong

khi Angsumalin nhìn ngán ngẩm. Một đàn muỗi bắt đầu đậu cả trên mặt lẫn
chân, tay anh. Bỗng nhiên anh thốt lên:

“Hideko…”

Anh lẩm bẩm gọi tên cô một cách rành rọt, nhưng câu tiếp theo lại chỉ

lúng búng không thoát ra khỏi cổ họng. Khuy áo anh bị cởi ra gần một nửa
để lộ khuôn ngực dày rộng, làn da trắng mịn, mồ hôi toát ra đầy người. Cô
gái đi vào trong phòng, một lúc sau quay trở ra, cầm chiếc khăn ướt từ từ
lau khắp mặt cho đến hai cánh tay. Chàng trai chỉ thở đều mà không mở
mắt ra.

“Thế nào, đã đỡ chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.