NGHIỆT DUYÊN - Trang 480

điên, ngọn lửa mãnh liệt pha trộn cả yêu và hận bùng lên. Thân hình mảnh
mai bị lôi giật xuống, ôm chặt lấy, cô gái giãy giụa bằng tất cả sức lực.

“Tôi đã lấy em rồi, em không trốn nổi tôi đâu!”

Mái đầu cô bị vòng tay ôm giữ áp sát vào một bên vai, ghì chặt xuống.

Cô gái vẫn cắn mạnh vào chỗ cũ, mạnh đến nỗi cô cảm nhận được vị máu
anh rỉ ra. Nhưng đối phương vẫn quyết tâm giành chiến thắng, vì cơn say
cộng với tình cảm sâu sắc dạt dào sẵn có trong trái tim.

Gương mặt bất động trên gối trắng bệch, mái tóc dài xõa tung rối bời.

Đôi mắt nhìn đăm đăm vào tấm bình phong phía dưới chân, không hề liếc
ngang chút nào, như thể muốn lặng lẽ soi xét từng chi tiết của bức vẽ đang
dần hiện lên rõ hơn trong ánh sáng lờ mờ của buổi sớm mai. Bàn tay cô
nắm chặt lấy mép tấm chăn lụa đơn nhàu nhĩ đắp kín thân mình, nắm chặt
đến nỗi đốt ngón tay trắng nhợt, đôi môi mím chặt chỉ còn như một đường
thẳng. Thân hình cao lớn nằm nghiêng bên cạnh, khuỷu tay chống người
lên, cúi xuống nhìn cô gái với vẻ mặt vừa hổ thẹn tột độ vừa xót xa bởi tình
yêu sâu sắc. Tay kia, anh vuốt ve mái tóc của cô một cách nâng niu.

“Hideko, tôi rất tiếc.”

Đối phương không nhúc nhích, ngay cả khi anh cúi xuống, đặt đôi môi

mình lên vầng trán trắng mịn ấy, thân hình đang nằm dài ấy vẫn im lìm như
thể một bức tượng.

“Tôi đã sai, nhưng chỉ vì tôi quá yêu em.”
Hàm cô nghiến chặt, bạnh lên nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.

“Tôi thật xấu xa, em muốn tôi làm gì tôi cũng chấp nhận.”
Bả vai trắng mịn đọng vệt máu khô in hình vết răng cắn sâu.
“Tôi đã quá say nên không kiềm chế được mình.”

Bàn tay to khỏe dịu dàng vuốt ve mái tóc dài, nhưng có vẻ như cô gái

không hề cảm nhận được.

“Lúc đó, thật sự tôi không kiềm chế được mình, chỉ biết một điều là tôi

yêu em. Đừng giận tôi nhé, Hideko, em nói gì với tôi đi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.