NGHIỆT DUYÊN - Trang 495

Quyết tâm tìm, gặp được chồng tôi.
Những lời thở than trong thơ đều da diết nỗi nhớ mong người chồng

bằng tất cả lòng thủy chung. Thế còn cô thì sao...? Bao nỗi niềm chất chứa
khiến cô gái cất tiếng thở dài.

“Em không muốn cho tôi lên nhà cũng được.”
Bàn tay ấm áp buông bàn tay nhỏ của cô ra, cảm giác lạnh lẽo trống trải

lập tức tràn ngập trong cô. Chiếc thuyền gỗ đã chèo vào tầm nhìn. Thân
hình cao lớn đứng xoay nghiêng về phía cô gái, lặng lẽ không quay sang
nhìn cho đến khi người lính có vóc người thấp đậm buộc chiếc thuyền vào
chân cầu thang và leo sang xuồng máy. Chàng trai vừa dợm bước xuống
bậc thang thì sững lại vì có tiếng nhắc khe khẽ:

“Anh quên áo.”

“Cảm ơn.”
Bàn tay cầm chiếc áo chạm phải bàn tay lớn ấm áp đang chìa tới đón lấy.

Kobori sững lại giây lát. Cảm xúc lưu luyến và lý trí đấu tranh dữ dội, cuối
cùng lý trí có vẻ đã giành phần thắng, anh nhận lấy chiếc áo rồi bước đi.
Chỉ trong chốc lát chiếc xuồng trắng đã lao vút đi biến mất vào bóng tối, để
lại tiếng động cơ máy vang vọng.

Ngọt nào sao sánh cho được

Vị ngọt hạnh phúc tình yêu
Chỉ điều ấy, lòng ta thiếu
Ngọt tiêu tan, tràn vị đắng.

Gió lạnh ào ạt thổi tới rồi mọi thứ trở nên tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy

tiếng kim loại va đập vang lên theo nhịp. Cô gái quay lưng chầm chậm đi
lên nhà, vừa hay tiếng còi báo động lại rít lên nhưng cũng không mảy may
ảnh hưởng đến vẻ bình thản của cô. Cô chỉ rảo chân bước nhanh hơn, đến
chân cầu thang thì thấy mẹ đang đỡ cánh tay bà ngoại thận trọng leo xuống.

“Ang đấy hả con? Mẹ đang lo cho con quá đây.”
“Mẹ và bà từ từ thôi ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.