NGHIỆT DUYÊN - Trang 500

“Ở sau lưng.”
Angsumalin cúi xuống nhìn sát sàn sạt rồi lần sờ khắp lưng bà già vẫn

đang choàng tấm chăn lụng thụng.

“Chỉ có toàn bùn đất bà ơi.”
“Thế hả? Thảo nào...”
“Có thật là chỉ toàn bùn không con? Nhìn cho kỹ, nhỡ có mảnh đạn

nào?”

“Không có đâu ạ, chỉ có một cục đất to thôi.”
“Nhẹ cả người. Nó ném bom gần quá, không biết có trúng phải ai

không?”

Lời phàn nàn ấy làm cô gái lạnh toát cõi lòng, chợt nhớ đến xưởng đóng

tàu, cũng là cứ điểm chiến lược gần đây nhất. Tốp máy bay đầu tiên vừa
bay trở về, đợt thứ hai đang tấn công trong thành phố, tiếng bom nổ ầm ầm.
Âm thanh ấy khiến không ai còn tâm trí đâu mà chuyện trò gì nữa, chỉ ngồi
yên lặng chờ xem bao giờ đợt không kích kết thúc.

Angsumalin lặng lẽ ngồi dựa vào thành đất của con ngòi. Kinh nghiệm

mách bảo cô rằng tiếng động cơ máy bay ném bom nghe đầm, nặng và
chậm hơn máy bay bảo vệ. Trên đường về, máy bay vòng ngoài thường hay
xả đạn hung hăng như lời chào từ biệt, còn máy bay ném bom, nếu thừa
quả bom nào sau khi tấn công những mục tiêu quan trọng sẽ thả nốt giữa
đường để bay về cho nhẹ mà chẳng quan tâm kẻ xấu số nào phải lãnh họa.
Những âm thanh ấy gieo rắc nỗi sợ hãi lẫn lòng căm thù. Chiến tranh... Cô
gái thở dài... Cho dù thuộc về phe nào thì người dân vẫn là những người
phải hứng chịu sự hủy diệt... Lần đầu tiên, cảm giác căm ghét của cô gái
không còn dồn vào một con người mà cô từng coi là kẻ thù chiến tranh duy
nhất!

Toán máy bay thứ hai trở về sau khi tấn công trung tâm thành phố, lại xả

đạn xuống suốt dọc đường, tiếng súng xen với tiếng bom nổ ở khoảng cách
gần. Lần này giữa tiếng rền vang khắp trời cô gái còn nghe thấy tiếng ra
lệnh cho đám lính vang lên rõ mồn một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.