NGHIỆT DUYÊN - Trang 504

Có tiếng chân bước nặng nề lên cầu thang lung lay do bị ảnh hưởng từ

trận bom đêm qua. Angsumalin phải cố kìm lòng mới có thể quay lại từ tốn
với vẻ mặt bình thản như thường lệ, dù vậy trong mắt cô vẫn ánh lên những
tia vui mừng.

“Thế nào rồi con?” Bà Orn cất giọng hỏi mừng rỡ:

“Mà tay bị làm sao thế kia? Đêm qua, cái Ang nó chạy đi xem thấy bảo

con không sao mới nhẹ cả người. Bên xưởng tan tành hết cả ư?”

Đôi mắt đen dài lập tức liếc ngay sang phía cô gái nhưng cô vẫn tiếp tục

nhặt mảnh kính, trong khi nhận thấy mặt mình nóng bừng lên.

“Ơ... đêm qua Hideko... à Angsumalin đến xưởng lúc nào ạ.”

“Lúc có còi báo an toàn, con bé nó chạy sang xem.”
“À...” Tiếng đáp lại nghe khá vui vẻ.
“Thế tay bị sao vậy?”

“Con cũng không biết là mảnh kính hay mái tôn vỡ bắn phải. Đêm qua

trúng bom cả hai đợt, quả đầu tiên may là rơi chệch xuống bờ sông, còn
quả thứ hai trúng chỗ nhà nghỉ nhưng may không có người ở trong.”

“Có ai làm sao không?”
“Chết ba, năm người bị thương nặng, ngoài ra cũng có một số bị thương

nhẹ nữa. Phòng con bị san bằng hết, quần áo đồ đạc không còn gì.”

“Thế định xử lý thế nào?”
“Chắc là phải sửa chữa, xây mới lại.”
“Người nhem nhuốc hết rồi, con đi tắm trước đã không? Quần áo có để ít

nào đây không? Ang vào tìm xem, con.”

Cô gái ngẩng lên, thái độ lúng túng nhưng khi nhìn rõ đối phương thì

bỗng mềm lòng. Gương mặt anh sạm lại, nhọ nhem, điệu bộ mệt mỏi, tay
áo xắn tít lên cao, bàn tay phải và cánh tay băng nhiều chỗ.

“Con chỉ xin rửa mặt một chút thôi. Quần áo chắc phải xin cấp mới. Lát

nữa con sẽ sang sông báo cáo với Bộ Tư lệnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.