NGHIỆT DUYÊN - Trang 505

Angsumalin đứng dậy dẫn anh ra chum nước cạnh hiên, lấy cái bát múc

nước cho. Dọc cánh tay trái từ trên xuống dưới bàn tay trông giống như vừa
đi đào đất về. Anh cố nắm bàn tay ấy lại rửa nhưng vì chỉ có mỗi một tay
nên không sạch được.

Cô gái nhìn tức mắt, nên quyết định kỳ cọ giúp. Bàn tay to khỏe ở giữa

đôi tay bé nhỏ trắng trẻo trông đến buồn cười. Sự tiếp xúc bắt đầu mang
dấu hiệu của hai người thân quen và hiểu nhau, dù đó là cảm giác tinh tế
chỉ âm thầm cảm nhận bằng trái tim.

“Cám ơn em đã cất công chạy đi xem tôi đêm qua.”
Bàn tay đang kỳ cánh tay to khỏe của anh chợt dùng sức hơn nhưng vẫn

không có lời nào đáp lại.

“Nếu tôi chết, em có khóc không?”

“Không!”
“Tôi sẽ chờ.” Giọng nói nghe như trêu tức.
“Người Thái kiêng nói vậy...”

“Kiêng cái gì? Nghĩa là sao?” Anh ngơ ngác hỏi.
“Người ta không đùa giỡn chuyện chết chóc.”
“Thế thì nói chuyện thật mà chúng ta phải giải quyết. Tôi không thể viện

cớ sống ở xưởng được vì nhà nghỉ bị phá hủy rồi. Giờ tôi phải làm thế nào?
Em nghĩ cách giúp tôi đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.