NGHIỆT DUYÊN - Trang 535

dàng chứ không hề nóng nảy, bạo liệt như khi anh không kiểm soát được
bản thân, một cảm giác ấm áp lặng lẽ thấm sâu vào trong cô.

“Ngủ đi thôi, khuya rồi.”

Anh thầm thì, rồi luồn cánh tay xuống dưới đầu cô, dịch sang bên cho cô

nằm duỗi dài thoải mái. Angsumalin co mình quay lưng lại, nhưng cũng
chịu gối đầu lên cánh tay ấy, cố nhắm nghiền mắt lại. Chàng trai thở mạnh
nhưng không nhúc nhích, chỉ thầm thì nói với cô thêm rằng:

“Tôi yêu em... Hideko!”
Cô gái im lặng, cố nằm yên không cử động. Một lúc lâu sau, thấy người

nằm bên cạnh thở đều đều chứng tỏ đã ngủ say, Angsumalin khẽ trở mình
định ngồi dậy thì đã bị cánh tay đang làm gối cho cô ngăn lại. Giọng nói
hơi ngái ngủ cất lên bảo:

“Đám lính người nào cũng thính ngủ cả, em đừng có hòng trốn đi đâu

hết!” Vì thế mà một lát sau, đến lượt cô gái cũng ngủ thiếp đi...

Cái gối sao mà cứng, lại còn bé, gối không dễ chịu như mọi ngày. Chỗ

nằm cũng chật đến nỗi không trở mình nổi, chân tay chẳng được duỗi thoải
mái. Có luồng hơi âm ấm cứ phả vào bên cổ từng nhịp, một bên mặt áp sát
vào thứ gì mềm mềm, mà chắc là lâu rồi nên cảm thấy rõ cả vết hằn.
Angsumalin cố duỗi người, chầm chậm mở mắt ra, rồi bỗng giật thót mình
vội vàng ngồi dậy. Thân hình cao lớn đang nằm nghiêng hơi co ro, chiếm
một phần nệm bé tí, chắc là không thoải mái. Bên cánh tay duỗi dài có vết
hằn đỏ ửng, khuôn ngực rộng, làn da trắng mịn mà cô vừa nép vào nhấp
nhô lên xuống theo nhịp thở. Gương mặt nghiêng trên gối toát lên vẻ bình
yên, vui sướng, trông trẻ trung như một cậu trai trẻ, đôi môi anh thấp
thoáng nụ cười hài lòng về một điều gì đó.

“Hử.”

Người thính ngủ trở mình, rồi đột nhiên mở choàng mắt. Đôi mắt đen dài

ánh lên vui tươi, chẳng hề có vẻ ngái ngủ chút nào.

“Đã sáng rồi ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.