NGHIỆT DUYÊN - Trang 543

Cảm giác bị lay nhẹ và tiếng gọi loáng thoáng “Dậy đi... Hideko...” làm

Angsumalin ngẩng đầu lên trong cơn ngái ngủ.

“Ối cái con bé này... bom nổ ầm ầm mà còn ngủ được.” “Con tỉnh mà.”

“Thế lúc nãy ai ngủ để cho Dookmali nó ngồi đuổi muỗi cho?”
“Ôi thì...” Cô không có cách nào biện minh bởi chợt thấy mặt mình nóng

bừng lên. Tiếng còi báo an toàn vang lên lảnh lót như chúc mừng những
người thoát được hiểm nguy.

“Lên nhà thôi ạ. Để con đỡ bà cho.”

“Ừ, cảm ơn cháu. Mắt mũi người già chẳng nhìn thấy gì.”
Cô gái xách túi cho mẹ, đi theo sau cả nhà. Đây là lần đầu tiên trong cả

quãng đời đằng đẵng, cô cảm thấy đã có người gánh vác thay mình những
vấn đề khó khăn và trách nhiệm gia đình. Người ấy như trụ cột làm chỗ dựa
tinh thần vững chắc cho cô, lấp đi chỗ trống mà mọi người trong nhà đều
tìm kiếm bấy lâu nay... Vừa bước lên nhà, bà cụ ngồi sụp xuống hiên, bà
Orn và Angsumalin thấy vậy cũng ngồi xuống theo. Chẳng ai muốn đứng
dậy châm đèn dầu, để lại nhiệm vụ đó cho chàng trai đang châm đèn với
điệu bộ như đã là chủ gia đình từ lâu. Ánh đèn dầu sáng tỏ hắt lên gương
mặt mỉm cười đầy tự hào và tin tưởng vào điều mình đang làm. Đó không
phải là gương mặt của chàng thanh niên ham vui hay đùa, hay viên sĩ quan
nghiêm nghị với nụ cười lạnh lùng và ánh mắt ngờ vực, mà là vẻ mặt của
một người đàn ông đang lãnh lấy trọn vẹn trách nhiệm với gia đình.

“Để con vào bếp tìm xem có gì nóng nóng cho mọi người ăn trước khi đi

ngủ.”

Đây là phận sự của cô nên Angsumalin vội đứng dậy.
“Để tôi đi xem cho.”
“Không sao, em cứ ngồi nghỉ đi. Ai cũng hoảng hốt rồi.”

Thân hình cao lớn đi thẳng vào trong bếp, cô gái liền đi sát đằng sau.

Nhưng rồi người đi trước chỉ đành đứng nhìn quanh trong bóng tối.

“Đèn dầu cạnh cửa, để tôi châm cho.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.