NGHIỆT DUYÊN - Trang 544

“Có cà phê, sữa bột.”
Chàng trai liệt kê các thứ đồ hộp bày la liệt trong chạn.

“Anh cứ ra ngoài, để đó tôi làm cho.”
“Để tôi giúp.”
Nhưng người muốn giúp cũng chẳng làm được gì nhiều ngoài việc canh

ấm nước hay đưa cốc, đưa thìa cho cô gái.

“Sao lại chỉ có ba cốc?”
“Cà phê của anh, còn sữa bột của mẹ và bà.”
“Thế còn của em đâu?”

“Không cần đâu, không thấy đói.”
Nói rồi cô cầm lấy hai cốc sữa đi ra ngoài, để mặc cho chàng trai tiếp tục

loay hoay trong bếp. Một lúc sau, đến lượt chàng trai cầm cốc cà phê của
mình và thêm một cốc sữa nữa đi ra.

“Ơ, thế cốc kia của ai? Của cái Ang hả? Nó ở trong phòng ấy, chắc đang

châm đèn dầu.”

Ánh sáng dìu dịu tỏa ra từ chao đèn bàn bằng vải xếp li màu hồng nhạt

cuốn bèo. Cô gái vừa quay lại, bàn tay anh đã chìa ngay cốc sữa đang cầm
cho cô. “Của em, tôi dẫn ra cho đây.”

Dù đã khá thạo tiếng Thái nhưng anh vẫn nói nhầm vài chữ.
“Cảm ơn anh, nhưng đã bảo là không đói mà.”

“Có một chút thôi, không sao đâu. Em gầy, phải ăn nhiều vào.”
“Nhưng tôi không uống nổi mà.”
“Dạo này tôi để ý thấy em chẳng ăn uống gì mấy. Cơm cũng ăn có tí xíu,

có hôm còn không ăn.”

“Anh làm sao biết được. Ngày nào anh cũng đi làm từ sớm!”
Cô gái không chịu thua dễ dàng, nhưng giọng chàng trai trầm xuống:
“Không có gì về em mà tôi không để ý hay không biết cả. Trông em

không được khỏe. Có nên đi khám bác sĩ không, hay là tôi mời bác sĩ đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.