“Chắc là em làm việc vất vả rồi lại thức khuya. Mai tôi sẽ mời bác sĩ
khám.”
“Đừng, không cần đâu. Chỉ bị mệt thôi mà.”
Anh đỡ đầu cô xuống cái gối êm, rồi sốt sắng giở chăn đắp cho.
“Tôi lau mặt cho em nhé, nhiều mồ hôi quá.”
Tấm khăn ướt thơm thoang thoảng chầm chậm lau lên gương mặt, nhưng
cô gái cố tránh né.
“Đừng ạ... mùi ghê quá...”
“Ơ...”
Anh thốt lên ngạc nhiên, xong còn cầm ngửi thử rồi khẳng định:
“Thơm mà... Tôi dùng lọ nước hoa mà em vẫn hay dùng đấy.”
“Giờ không dùng nữa, mùi ghê lắm nhức đầu.”
“Thế để tôi đi vò nước lại.”
Dù chiếc khăn vẫn còn sót mùi thơm nhè nhẹ khiến cô hơi nhức đầu
nhưng Angsumalin cũng đành cố chịu vì thấy chàng trai cố gắng lau mặt
rồi lau dọc hai tay cho cô.
“Em ngủ đi, tỉnh dậy sẽ dễ chịu hơn.”
Trong cảm giác chếnh choáng, váng vất, vô số hình ảnh bỗng đâu ùa đến
một cách lộn xộn, nào là cảnh tượng đại học đông đặc người, lớp học nhốn
nháo, rồi Wanas cất tiếng cười vang bước tới chỗ cô, và cuối cùng là ngọn
lửa bốc cao ngút trời, tiếng bom nổ rền vang, tất cả các tòa nhà như đang
đổ ập xuống trong khi cô vừa chạy vòng quanh vừa hét lên vì sợ hãi. Tiếng
khóc nức nở vang vọng đi xa mà không có ai đến cứu giúp.
“Hideko...”
Giọng nói nghe như vọng tới từ tận đường chân trời nhưng vẫn khiến cô
quanh quẩn khắp nơi vừa khóc vừa tìm kiếm.
“Hideko...”