NGHIỆT DUYÊN - Trang 594

duỗi dài tựa lưng vào cây cột trước hiên. Đốm lửa đầu điếu thuốc đỏ rực
làm cô gái chau mày bởi trước đây, cô chưa bao giờ thấy anh đụng đến
thuốc lá. Cánh cổng hơi hé mở.

Angsumalin chợt nghĩ ra đêm qua vì mãi suy nghĩ mà cả cô và mẹ quên

bẵng không kiểm tra lại then cài... Hay là? Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong
đầu, cô gái suýt nữa nhào tới cái bóng ấy.

Bóng người chỉ thấy lờ mờ ấy ngồi thẳng lên rồi chầm chậm quay lại.
“Là tôi đây!”
Giọng nói điềm tĩnh làm cô gái chững lại. Câu nói tiếp theo, anh nhấn

giọng xuống như thể biết cô đang nghĩ gì.

“Không phải người em đang đợi đâu.”
Thoạt đầu là một chút thất vọng, nhưng rồi cảm giác vui sướng kỳ lạ lại

trào dâng trước khi cô kịp định thần. Anh ấy... về rồi. Cho dù thế nào đi
nữa, người ấy cũng quay về tìm cô... Nhưng chỉ giây lát sau, cô gái đã dồn
nén cảm giác ấy xuống sâu cõi lòng. Đốm lửa ở đầu điếu thuốc lại sáng rực,
hắt lên khuôn mặt chán chường mệt mỏi cùng đôi mắt thâm quầng vì thiếu
ngủ.

“Tôi sẽ sang bên xưởng, nhưng về để thay đồ đã.”

Chỉ thế thôi! Anh chỉ ghé qua vì thế thôi! Đôi môi cô vẫn ngậm chặt

trong khi anh vứt đầu mẩu thuốc lá vào cái ống nhổ rồi đưa tay lên vuốt
mặt.

“Tôi sẽ chuyển đi Miến Điện.”
Câu nói ấy sao mà ngắn ngủi nhưng ý nghĩa lại hết sức đầy đủ và rõ

ràng, khiến trái tim người nghe rụng rời như rơi từ trên cao xuống. Giọng
người nói nghe khá khô khan:

“Nhưng tôi đang xin hoãn để lắp đặt máy móc trong xưởng ổn thỏa, bàn

giao công việc cho người mới xong đã, có thể cũng đủ thời gian kịp nhìn
mặt... con!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.