NGHIỆT DUYÊN - Trang 600

Chương 80

S

au đó, mọi giác quan của cô đều tắt lịm, chỉ còn bóng tối dài hun hút xen

kẽ với ánh sáng thỉnh thoảng lóe lên chói lòa. Cùng với đó là cảm giác đau
nhói và những âm thanh mơ hồ. Nhiều lần, giống như có ai khóc lóc ở bên
cạnh nhưng cứ lắng nghe thì lại không nghe rõ, thậm chí còn như trôi xa rồi
biến mất. Điều duy nhất níu giữ cho trái tim không choáng váng rơi hụt
xuống hố sâu tối om là giọng nói trầm trầm dịu dàng vang lên từ xa tít.

“Hideko. Hideko.”

Mỗi khi nghe tiếng gọi ấy, mặc dù hơi thở chỉ còn thoi thóp, cơ thể chỉ

muốn chìm vào giấc ngủ lâu thật lâu, nhưng lạ lùng thay, cô lại thấy lo lắng
bồn chồn, lại quẫy đạp, tìm kiếm. Dù đang nửa mê nửa tỉnh, đôi môi nặng
trịch mở ra một cách khó khăn, cô gái vẫn cố gắng kêu to đáp lại.

“Dạ. Dạ.”
Rồi bóng tối lại bao trùm lên mọi cảm giác cho tới khi cô bị đánh thức

bởi tiếng khóc, tiếng gọi tên ai đó vang mãi không thôi... Giấc ngủ kéo dài
dằng dặc chấm dứt, rồi bỗng nhiên, hơi thở cô chợt trở nên thanh thoát nhẹ
nhõm. Angsumalin chỉ hơi cử động chút xíu, cả thế gian bỗng sáng rực,
khiến cô phải vội vàng nhắm mắt. Khi mở mắt ra lần nữa, mọi hình ảnh đều
đung đưa dao động, cô phải chớp chớp mắt liên hồi thì khung cảnh xung
quanh mới dần định hình lại...

Vẫn là căn phòng quen thuộc, nhưng bức bình phong đã được xếp gọn

vào bên vách, cái bàn thấp cạnh chỗ nệm nằm bày đầy đồ đạc bừa bộn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.