NGHIỆT DUYÊN - Trang 602

Giọng nói nhẹ nhàng làm cô gái càng thổn thức hơn khiến chàng trai bối

rối:

“Em đau ở đâu không? Chờ chút rồi bác sĩ đến.”

Hai chữ “bác sĩ” càng làm cô nhận thức rõ hơn tình trạng hiện tại... Cô

vừa làm hại đến tính mạng đứa con của cô và của anh! Thời khắc này, cô
mới nhận ra sinh linh ấy quan trọng với mình đến nhường nào. Tình yêu, sự
thương xót, nỗi lo lắng mà cô dành cho mọi thứ trên đời gộp lại cũng không
bằng một nửa tình cảm đối với sinh linh bé nhỏ cô vừa đánh mất... cho dù
là tính mạng của ai, của hàng chục, hàng trăm hay hàng nghìn người cũng
không sánh được với đứa bé vừa mất đi này! Angsumalin giờ mới thấu nỗi
đau tột cùng của người mẹ mất con!

Gương mặt cúi xuống nhìn cô qua làn nước mắt long lanh dù buồn khổ

nhưng trong đôi mắt vẫn ánh lên niềm lo lắng chân thành Angsumalin cắn
môi đau nhói, nhưng càng cố gắng nén tiếng nức nở bao nhiêu thì nước mắt
càng tuôn trào ra bấy nhiêu.

“Không sao, nếu em không muốn nói chuyện với tôi thì để tôi đi gọi mẹ.

Bà vừa đi ra ngoài thôi.”

Giọng nói ấy dịu dàng an ủi nhưng cũng thận trọng giữ khoảng cách...

Không còn gì ràng buộc anh được nữa rồi. Đứa con cô đánh mất chính là
tất cả mọi thứ trong đời cô! Kobori đứng lên, nhanh nhẹn ra ngoài, anh cố
gắng bước thật nhẹ như sợ rằng sàn nhà rung một chút thôi cũng sẽ ảnh
hưởng đến người bệnh. Khi cất bước đầu tiên, trông như anh không giữ
được thăng bằng, người hơi loạng choạng. Cô gái nhắm nghiền mắt lại,
buộc mình phải cảm nhận sự trống trải bắt đầu bao phủ trái tim... Mình
chẳng còn gì nữa... không còn gì...

Có tiếng bước chân nhè nhẹ bước vào đầy nôn nóng, rồi tiếng bà Orn hớt

hải cất lên:

“Ang con. Ang, con thấy thế nào rồi con?”

Sau lưng người mẹ là thân hình già nua se sắt của bà ngoại... nhưng

không có bóng dáng của người ấy. Anh ấy không cần mình thật rồi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.