NGHIỆT DUYÊN - Trang 601

Nhưng hình ảnh mà cô đăm đăm nhìn mãi không thôi là thân hình cao lớn
trong chiếc áo yukata nhàu nhĩ đang ngồi dựa vào vách, chân duỗi dài, tay
khoanh lỏng lẻo trước ngực, cổ hơi nghiêng, đôi mắt nhắm chặt. Gương
mặt gầy, trắng nhợt, quanh miệng và má có vệt râu xanh rì, mái tóc hơi
cong đuôi rối bù, có vẻ như người ấy lâu lắm rồi không thèm để ý tới bản
thân mình. Lúc ngủ, gương mặt ấy trông bình yên, trẻ trung như chàng trai
thuở nào, ngoại trừ vẻ xanh xao và quầng thâm quanh mắt khiến khuôn mặt
không giấu nổi sự dằn vặt đau khổ trong lòng. Trái tim đang đập thoi thóp
của cô càng nhẹ hẫng, nhưng vừa cựa quậy một chút, cô lại cảm thấy đau
nhói khắp người, đến nỗi phải cắn răng thật chặt để không phát ra tiếng
rên...

Khoảnh khắc đầu tiên sau khi tỉnh lại, Angsumalin ngạc nhiên tự hỏi

mình:

“Mình bị làm sao đây?”
Nhưng giây lát sau, câu trả lời đột ngột trở nên rõ ràng.
“Con!”

Từ ấy vừa hiện lên trong tâm trí, Angsumalin cảm thấy tim mình như

muốn ngừng đập.

“Con... đã không còn... Chẳng còn gì nữa rồi.”
Cảm giác tiếc nuối khôn cùng trào dâng trong tâm trí, cô không bao giờ

tưởng tượng mình lại có thể hối tiếc một điều gì đó nhiều đến thế.

“Con... Chính mình đã giết con... chính là mình!”
Cô gái cựa quậy muốn ngồi dậy nhưng không thể làm gì ngoại trừ nghển

mái đầu lên chút xíu, rồi lại thả xuống gối như cũ. Dòng nước âm ấm chảy
thành dòng qua đuôi mắt, có lẽ tiếng nức nở khe khẽ này đã làm đôi mắt
đen kia choàng tỉnh ngay lập tức. Anh ngồi thẳng lên. Vừa thấy cô gái đa
tình, ánh mắt anh mừng rỡ sáng bừng, nhưng rồi giây lát sau, tia nhìn lại
nhuốm màu chua xót, đắng cay.

“Tỉnh rồi ư... Thấy thế nào, có đau lắm không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.