NGHIỆT DUYÊN - Trang 604

Dookmali gọi lần nào thì con thưa lần ấy rồi lại im lặng, nên nó cứ ngồi gọi
con như vậy, sợ là con sẽ chết.”

Anh vẫn còn thương cô như vậy ư? Trái tim yếu ớt như đập mạnh thêm

đôi chút.

“Còn... con, con của con thì sao ạ?”
Cô gần như nín thở chờ đợi câu trả lời, niềm hy vọng chỉ còn le lói. Bà

Orn lộ vẻ khó xử, nét mặt tái đi.

“Con... nó không ở lại với chúng ta nữa ư?”

“Không... chưa đến mức ấy đâu.”
“Thế ạ?”
Angsumalin ngóc đầu lên một cách vô thức, thất thanh hỏi lại, giọng nói

pha lẫn sự vui mừng.

“May là con lăn đầu xuống trước, còn Dookmali nó đỡ kịp trước khi va

xuống đất. Nhưng bác sĩ cũng chưa chắc chắn, bảo là đã cố hết mức rồi,
còn kết quả thế nào thì phải chờ theo dõi.”

Vẫn còn... hy vọng chưa lụi tắt hoàn toàn... nhưng vẫn phải chờ xem, chờ

theo dõi cuộc giằng co giữa sống và chết. Khoảng thời gian này còn khổ sở
hơn, cảm giác nôn nóng càng hành hạ cô dữ dội hơn. Nếu phải đổi mạng
mình để sinh linh bé nhỏ được sống, cô cũng sẵn lòng. Phải chăng đây
chính là nỗi lòng người mẹ?!

“Bây giờ bác sĩ đang buộc con vào chỗ nằm, không cho cử động gì hết.”

“Thảo nào... con không dậy được.”
“Đừng cử động nhé con. Bác sĩ bảo là càng nằm yên được bao nhiêu thì

khả năng giữ được càng nhiều.”

Chỉ cần biết thế, cho dù không được cử động cả tháng trời cô cũng cắn

răng chịu đựng, để giữ được đứa bé.

“Có đói không con? Mẹ nấu cháo cho con từ hôm qua, giờ đã nhừ

nhuyễn ra rồi. Con ăn một chút đi để còn có sức.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.