NGHIỆT DUYÊN - Trang 654

cô đủ thời gian để nâng niu, trân trọng chút hạnh phúc bé nhỏ này, để được
nếm trải hương vị tình yêu cho thỏa lòng, rồi cả thế giới này ra sao cũng
không sợ gì nữa.

Đợt bom cuối cùng dữ dội hơn tất cả những lần trước, kèm theo đó là

cảm giác nảy mạnh trong bụng như sinh linh bé nhỏ cũng giật mình.
Angsumalin đè chặt tay lên bụng khiến bà Orn lo lắng hỏi:

“Con làm sao thế?”
“Con nó đạp mạnh quá mẹ ạ.”
“Chắc bị ảnh hưởng chấn động hả?”

“Con cũng không biết nữa.”
Cảm giác giật giật dần giảm bớt. Angsumalin vuốt bụng nhè nhẹ như

muốn trấn an đứa con:

“Con ơi, hãy cùng mẹ cầu cho bố được bình an nhé.”

Lời thì thầm trong tâm trí ấy khiến lòng cô trào dâng cảm giác xúc động

kỳ lạ... Anh là bố của đứa con trong bụng, một sinh linh hoàn thiện. Cô còn
cần gì thêm nữa?... Giờ này chắc anh về xưởng rồi. Khi nào có còi báo an
toàn, anh hẳn sẽ nhanh chóng về xem nhà cửa ra sao... Nhà của chúng ta,
một gia đình có đủ cả bố, mẹ, con.

“Mẹ sẽ nói với bố điều này, chắc bố sẽ không bỏ mẹ con mình đi Miến

Điện nữa.”

Tốp máy bay cuối cùng trở về theo đường cũ. Cô gái một lòng cầu cho

chúng đừng còn sót quả bom nào đem thả chơi dọc đường về, nhất là chỗ
xưởng đóng tàu. Dù tiếng rì rì nằng nặng của máy bay đã xa khuất nhưng
tiếng bom nổ rền vẫn vang lên từng đợt khá sát nhau, lúc nhiều lúc ít. Tiếng
còi báo an toàn mãi chưa vang lên làm mọi người bỗng nhiên cảm thấy lo
sợ bồn chồn.

“Máy bay nó bay đi hết rồi mà sao vẫn nghe tiếng bom nổ liên tục?”
Bà già nhận xét, rồi ngước nhìn lên trên. Ánh đèn lúc trước lia quét khắp

bầu trời giờ tắt lịm, những tia lửa lóe ra từ sung phòng không cũng chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.