NGHIỆT DUYÊN - Trang 66

Bà Orn ngừng làm việc nghe tiếng đàn thở dài... Giai điệu đang từ ba

cung, đến đoạn cuối thu về cùng một cung.

Ôi làm sao gửi được thương nhớ

Cho chàng biết em giờ phương đây
Giá có người báo nơi em ở
Chẳng tiếc công, hẳn chàng sẽ đến tìm.

Tiếng đàn ngân dài ở câu cuối tựa hồ người chơi cũng có cùng tâm sự

nhớ nhung da diết như lời nhạc. Gió lạnh càng thổi mạnh như đem tiếng
đàn ấy vượt qua núi rừng sông suối, vang đến tận xứ sở xa xôi để kể lể với
ai đó rằng hãy nhớ tới người đang than thở, trông ngóng từng ngày chờ đón
người trở về.

Bà Orn cắm cúi làm việc tiếp nhưng trong lòng không khỏi nghĩ tới mình

trước đây. Đã có thời cách đây không lâu lắm, bà cũng thường chơi chính
cây đàn này khi rảnh rỗi. Trong lúc người đó đang ở nơi xa nghìn trùng, bà
cũng dùng cây đàn để động viên mình, rồi sau này bẵng đi, bà không còn
chơi nữa để khỏi chạnh lòng... Giờ đây, Angsumalin lại chơi cây đàn này vì
một người con trai. Bà Orn không khỏi có linh cảm rằng người chơi đàn sẽ
phải đợi chờ ai đó mãi mãi không có ngày gặp lại.

Tiếng đàn tam thập lục ngân vang giai điệu đoạn điệp khúc một lần nữa

như thể nhấn mạnh cảm xúc của người chơi đàn rồi mới tắt hẳn...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.