NGHIỆT DUYÊN - Trang 667

Tiếng thở dài xen với tiếng khóc nghẹn ngào của nàng Solveig vang

vọng trong không gian tĩnh lặng, cất lên trên những xác người nằm dài la
liệt, giữa bóng tối và giá lạnh. Giờ đây... chính cô cũng đâu khác gì. Sẽ đến
ngày đông giá tan đi, còn mùa xuân cũng có khi kết thúc... Rồi mùa hạ sẽ
chấm dứt, và năm tháng cũng trôi qua... Nhưng em biết chắc rằng anh sẽ
quay trở về. Rồi chắc chắn anh sẽ về bên em... Như lời đã hứa em vẫn luôn
đợi chờ, đợi chờ là của anh mãi mãi...

“Kobori!”

Tiếng gọi da diết lẫn với tiếng lửa cháy phừng phừng, và tiếng nổ của

thùng xăng cuối cùng vang lên rung chuyển không gian.

“Hideko... anh ở đây!”
Cho dù tiếng anh có nhỏ chừng nào, cô gái cũng vẫn nghe thấy được.

“Ở chỗ nào ạ? Ở đâu?”
“Chỗ này... đống gỗ...”
Angsumalin quay phắt ra phía đống gỗ đằng sau lưng, nước mắt lưng

tròng.

“Ở dưới đống gỗ này ạ?”
Tiếng trả lời lại biến mất, nhưng lần này, cô gái không chần chừ nữa. Hai

tay cô bắt đầu bới, kéo những thanh gỗ đan cài vào nhau chằng chịt, hết
thanh này đến thanh khác mà không biết mệt mỏi.

“Chờ một chút ạ, một chút thôi.”

Đôi môi cô run rẩy, nhắc đi nhắc lại lời động viên ấy. Có những khúc gỗ

to nặng không dễ dàng lay động nổi, nhưng hai cánh tay bé nhỏ vẫn kiên trì
vừa đẩy vừa kéo vừa lật. Cuối cùng, thân hình trong bộ quân phục kaki
xanh nhạt đang nằm nghiêng cũng lộ ra, đầu anh ngửa lên gối vào một cái
cột, còn thân dưới vẫn bị gỗ lấp kín.

“Chờ một chút ạ, một chút nữa thôi.”
Cô nhắc lại trong tiếng nức nở. Dưới ánh lửa, cô thấy rõ gương mặt anh

nhem nhuốc, áo rách tơi tả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.