NGHIỆT DUYÊN - Trang 671

“Cứu Kobori đã, bác sĩ. Đừng đi vội.”
Bác sĩ đứng nghiêm chào người đồng đội như một người lính chào cấp

trên mà mình tôn kín, nghiêm trang nhìn thẳng vào gương mặt anh giây lát
rồi quay lưng bước đi vội vàng, vờ không nghe thấy tiếng thét lên lanh lảnh
như thể tim sắp ngừng đập:

“Đợi đã bác sĩ. Bác sĩ độc ác... bác sĩ nhẫn tâm.”
“Hideko...”
Tiếng gọi thều thào làm cô gái ngừng nức nở.

“Nếu bác sĩ không giúp thì mặc kệ anh ta. Em đưa anh đi bệnh viện, tới

đó anh sẽ không sao nữa. Hay là...”

Giọng cô gái chợt tràn đầy niềm hy vọng mới.
“Em đi gọi bác sĩ khác cũng được. Em sẽ bảo với họ rằng anh là cháu

trai của Tổng tư lệnh, ai cũng phải cứu anh, đúng không?”

Đôi mắt đen của anh chỉ còn sót lại chút tỉnh táo.
“Không ai làm gì được đâu, Hideko... Dù em nói với họ thế nào, họ cũng

không thể cứu được. Quân đội Nhật là vậy. Thuốc chỉ có ích với những
người có thể sống sót được, còn người... sắp chết thì bao nhiêu cũng vô
dụng...”

“Không... không chết. Anh không thể chết.”

Angsumalin ôm choàng lấy thân thể ấy, ghì sát vào ngực mình.
“Anh không thể chết. Em có biết bao điều muốn nói với anh... Để em lấy

vạt áo buộc vết thương của anh lại đã. Đợi anh lại sức một chút rồi em sẽ
đưa anh đi tìm bác sĩ. Họ tiếp máu, khâu vết thương là sẽ khỏi, sẽ được về
nhà. Được không ạ?”

Đôi mắt nhìn khuôn mặt cô gái đượm vẻ bi thương.

“Mình còn nói đến tương lai làm gì, Hideko... Tương lai của anh chỉ còn

lại chưa đầy một giờ.”

“Không... Mình còn phải sống cùng nhau thật lâu nữa... lâu lắc lâu lơ, lâu

đến mức anh sẽ phải hỏi em là: Hideko, mình bên nhau đã bao năm rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.