việc.”
Ngày hôm qua... hôm qua thôi, nếu như không có đủ mọi sự tình cờ thì
cả thế giới đã ở trong tay cô. Giờ đây, tương lai đã vụt bay mất chỉ còn lại
những khoảnh khắc ngắn ngủi hơi thở anh còn thoi thóp... Dòng chảy nhơn
nhớt âm ấm vẫn ri rỉ nhưng chậm hơn như thể sắp đến giọt cuối cùng.
Gương mặt trắng bệch tựa vào sát ngực cô tương phản với mái tóc đen
nhánh và đôi mắt hơi híp, con ngươi đang thu nhỏ lại. Đôi môi khô khốc,
chân mày anh chau lại như cố kìm nén đau đớn.
“Nói thật thì em đem quần áo ra làm cớ thôi.” Cô gượng cất lên tiếng
cười trong trẻo.
“Hôm ấy, em đã quyết tâm sẽ nói với anh, là... Kobori, bao giờ anh mới
về nhà? Nếu anh cứ ở đấy luôn thì em sẽ lấy đống quần áo đó ra trút giận.”
“Hôm đó, nếu được nghe những lời này thì chắc anh sẽ đáp rằng... Anh
không đời nào đi đâu cả. Dù thế nào, trái tim anh cũng sẽ phải tìm về với
em...”
“Vậy sao anh lại xin chuyển đi Miến Điện?”
“Đừng nói chuyện đó nữa.”
“Anh có tin không? Em định sẽ dẹp bỏ sự kiêu hãnh của mình mà nài nỉ
anh đừng đi Miến Điện nữa.”
“Lúc nào anh cũng tin em, Hideko.”
Trái tim Kobori được an ủi phần nào bởi niềm vui bé nhỏ ấy. Nếu thật
như vậy, người con gái anh yêu đã quyết định từ trước khi gặp lại người
kia. Tính cách không muốn làm tổn thương tình cảm của người khác khiến
anh không hé miệng nói một lời về những gì mình nhìn thấy lúc chập tối.
Nhưng rồi, chính cô gái lại là người nói tiếp:
“Em đã tự nhủ với mình rằng dù thế nào em cũng nhất định không để
mất anh. Cho dù chiến tranh hay gì gì đi nữa, kệ, chỉ cần em yêu anh và anh
cũng yêu em là đủ rồi.”
Câu nói này làm cho gương mặt trắng nhợt tươi tắn một cách lạ kỳ.