NGHIỆT DUYÊN - Trang 683

“Thì gửi về cho vợ con bên nước họ chứ sao.”
“Thế người phụ nữ cùng với hai lão già đấy họ đến làm gì ạ? Thấy ngồi

suốt từ sẩm tối.”

“Đem xác chồng đến thiêu. Chờ cho lò rỗi đã, cái lò đấy khi nào xong thì

cho cái xác ấy lên.”

“Ớ... không xếp hàng hả bác?”
“Đấy là xác sĩ quan.”

“Nhật hay Thái thế bác?”
“Nhật, người ta lệnh phải thiêu cho cẩn thận.”
“Oái, cô đấy mặt mũi xinh xắn thế mà lại rơi vào tay thằng Nhật.”

Ở chái nhà nghỉ chân cách đó không xa, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn

đèn nhỏ, cô gái ngồi bên quan tài. Khuôn mặt nhợt nhạt tương phản với
màu đen của trang phục và mái tóc xõa bù xù. Trên gương mặt không hề có
giọt nước mắt nào nhưng vẻ khổ đau, cay đắng hiện lên lồ lộ trong mắt.
Bàn tay thon gầy không rời tấm quan tài.

Cô ngồi im lìm không nhúc nhích, đôi mắt nhìn xa xăm lơ đãng. Dường

như cô không hề nghe thấy tiếng rì rầm lẩm bẩm và tiếng khăn rằn đập
muỗi phần phật bên cạnh.

“Muỗi nhiều quá, thế này thì đốt tịt cái Ang lên mất? Ông đi xem thế nào

đi lão Bua.”

“Đừng có làm phiền con bé. Cứ để nó ngồi một mình thì hơn.”
Mọi âm thanh tiếng động và cảm giác không lọt được vào giác quan của

cô nữa. Cả thế giới trở nên trống rỗng. Điều duy nhất còn lại trong trái tim
cô là thân thể đang nằm bất động ở bên cạnh.

“Kobori... Kobori...”

Trái tim cô hình như chỉ đập để nhắc đi nhắc lại cái tên ấy. Đôi môi khô

khốc, thỉnh thoảng mấp máy nhưng không có âm thanh nào phát ra ngoài
tiếng gọi vang lên trong tâm trí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.