NGHIỆT DUYÊN - Trang 69

quyết định tham gia phe phát xít.

Tin cuối cùng của Wanas mà Angsumalin nhận được là một lá thư ngắn

ngủi nhàu nát vì được chuyền tay qua hàng chục lần rồi mới tới nơi.

“Chúng ta không tránh khỏi chiến tranh được rồi. Bên này đang xây

dựng tổ chức hoạt động bí mật. Anh sẽ tham gia vào tổ chức này, chắc sẽ
còn lâu mới được về gặp em. Nhưng cho dù anh ở đâu, mỗi khi anh nhìn
thấy ánh mặt trời mang đến hơi ấm cho cơ thể và tâm hồn mình, anh sẽ lại
nhớ đến em bởi em từng bảo tên em nghĩa là mặt trời chẳng phải sao?...
Dẫu vậy, ở nơi đây hiếm khi nào thấy được ánh mặt trời, cũng giống như
em lòng dạ sắt đá, chẳng mấy khi mở lòng với anh. Chờ anh thêm chút nữa
nhé, đừng quên rằng Ang đã hứa sẽ đứng chờ anh dưới gốc cây bần để trả
lời câu hỏi của anh: Em yêu anh một chút nào không...”

Angsumalin cất bức thư đó cùng với những bức thư khác trong chiếc hộp

bánh mì nhỏ, để vào ngăn kéo mà cô cất album ảnh và đồ lưu niệm. Khi
khóa ngăn kéo, cô có cảm giác như mình đang khóa chặt trái tim lại để chờ
đợi chủ nhân bức thư ấy.

Chiếc xuồng nhỏ chở đầy người mặc quân phục ka ki màu xanh chạy

xuôi ngược dọc khúc sông đã trở thành hình ảnh quen mắt, nhưng không ai
thèm quan tâm, chỉ quay mặt nhìn đi hướng khác, thậm chí không chịu nói
chuyện xã giao. Nhưng rồi chiếc xuồng ấy lại lao vút tới gần rồi đỗ lại ở
bến nước, một người ngồi trên thuyền thoăn thoắt bước lên cây cầu, rồi
quay xuống bảo hai ba câu gì đó, những người khác dưới thuyền không đi
theo lên.

Cô gái ngừng tay khỏi việc hái hoa dủ dẻ, đứng thẳng người lên nhìn

người đang đi tới một cách hững hờ.

“Angsumalin, mẹ cháu có nhà không?”
Người đàn ông thấp mặc bộ đồ kaki pha xanh, đeo kính cận dày cộp hỏi

bằng tiếng Thái vẻ thân thiết.

“Có”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.