NGHIỆT DUYÊN - Trang 71

đây tôi phải đồng thời thực hiện cả hai nhiệm vụ cho thật tốt. Tôi sống ở
Thái Lan thấy rất thoải mái vui vẻ, cho nên đã quyết tâm dốc hết khả năng
của mình ra làm tròn trách nhiệm người thầy thuốc. Nhưng rồi nghĩa vụ với
quốc gia đến, tôi cũng phải nhận lấy, đó có phải lỗi của tôi không? Giờ thì
chị Orn và cháu Angsumalin hiểu cho tôi chưa?”

Cô gái vẫn ngồi yên, còn bà Orn thì thở dài.

“Tôi với bác sĩ cũng có vấn đề gì đâu ạ, trước ra sao thì nay vẫn thế. Bác

sĩ đến có việc gì không ạ?”

Bác sĩ Yoshi đẩy gọng kính lên, khẽ thở dài.
“Cũng có chút công chuyện. Giờ Thái Lan và Nhật Bản là đồng minh

của nhau, tôi đương nhiên vui mừng hơn hết thảy. Quân đội Nhật Bản chỉ
cần Thái Lan làm căn cứ đóng quân để điều binh đi nơi khác, chắc không
gây khó khăn gì lắm. Đây cũng là điều mà tôi lấy làm mừng, vì tôi đã làm
việc kiếm sống ở mảnh đất này bao lâu nay, không muốn nơi đây xảy ra
chuyện gì. Giai đoạn này, quân đội sắp sửa đưa người và vũ khí đạn dược
đến. Điều quan trọng cần chuẩn bị là việc liên lạc giữa Thái và Nhật, chúng
tôi cần rất nhiều phiên dịch để giúp liên lạc giữa quân đội hai nước.”

Angsumalin lập tức mím môi, nhưng vẫn không chịu nói gì.
“Công việc này khó tìm người nên thù lao khá cao, bác liền nghĩ tới

Angsumalin, với những gì đã học từ bác, Angsumalin có thể nghe nói
không tồi, phải không...?”

“Cháu quên hết rồi!”

Cô gái trả lời thẳng thừng. Bà Orn ngay lập tức đưa mắt nhìn:
“Con...”
Lời nhắc nhở khiến cô gái phải nói lễ phép hơn:

“Cháu không giúp gì được đâu... ạ.”
Người mẹ quay lại tỏ vẻ khó xử và ái ngại.
“Cháu nó chắc là quên thật rồi thưa bác sĩ. Hơn nữa cháu nó vẫn đang đi

học, nếu đi làm nữa chắc là khó rồi ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.