Có những nơi khác lại gắn với những ký ức cá nhân mãnh liệt, những
tầng ý nghĩa gắn lên địa danh trong thành phố giúp cho nó trở nên quen
thuộc. Bọn họ đi ngang qua một bệnh viện, thế là giấc mơ bị đánh động bởi
ký ức của Clay về mùi bột giặt. Những tấm chăn chất đống, dính phân, máu,
nước tiểu. Cái nóng phát ngộp từ đám đồ dơ và từ hơi nước tỏa ra từ máy
sấy. Gã bị đuổi khỏi bệnh viện vì đánh cắp một tấm ra trải giường bẩn rồi
đem treo nó lên trong một buổi triển lãm. Gã đặt tên tác phẩm là “Bệnh.”
Giấc mơ thấy thoải mái trong những ký ức của Clayton. Nó tìm những
ký ức đó, và khi thấy rằng chúng không hẳn giống như những gì người đàn
ông này nhớ, nó lại có hy vọng, rằng biết đâu nó có thể vặn xoắn và bẻ cong
thế giới này.
Nó có thể cảm nhận những dòng chảy vô thức phía dưới thành phố này,
giống như những đường ống dẫn khí ga phụt ra những luồng hơi dày đặc
vào khắp phố phường.
Có những dòng liên tưởng và những nỗi sợ hãi lồng xoắn trong nhau.
Có nắm tay đen sì khổng lồ treo trên dây cáp đặt tại quảng trường giữa
những tòa nhà cao ngất, đó là công trình ghi dấu chứng tích của tay đấm bốc
Joe Louis nhưng cũng là để ghi dấu sức mạnh và nỗi sợ hãi. Có những tòa
tháp hình trụ tròn là trụ sở của tập đoàn GM ở gần đó, một cụm “của quý”
bằng thủy tinh châu đầu vào nhau cho an toàn, mọi cửa sổ đều sáng trưng
như đâm thọc mãnh liệt vào đêm tối.
Những dòng chảy vừa thô thiển vừa tinh tế trong những tấm áp phích la
hét hô hào điều này nhưng lại hàm ý điều khác, giằng xé giữa ham muốn và
âu lo kiếp người, nhưng cũng có những dòng chảy sống động trong những
bức graffiti, những bút tích lượn sóng quằn quại với bao điều muốn nói: hãy-
nhìn-tôi-đi, thừa-nhận-tôi-đi, tôi-ở-đây.
Và hầu hết tất cả những thứ đó... đều là nghệ thuật.
Giấc mơ và Clayton ngồi trên một băng ghế đá cẩm thạch mát lạnh ở
sân chính Viện Nghệ thuật Detroit, nơi mà Clayton chưa bao giờ ghé thăm vì
không thích cái kiểu cách của nó, vì gã cho rằng nghệ thuật thì phải thô ráp
và là thứ sẵn có. Hai người họ nhìn chăm chú vào những bức tranh tường
khổng lồ vẽ con người và máy móc của Diego Rivera, cảm nhận sự khuấy