NGHIỆT SÚC - Trang 135

“Không, nó còn tệ hơn thế. Cứ nghe anh kể đi,” anh ta nói nhưng lại có

vẻ cười cười kỳ lạ.

“Phải kết thúc có hậu đấy.”
“Nghe nè. Bọn anh tới ngôi nhà, bị bỏ hoang và đóng ván niêm phong

rồi, còn người đồng sự của anh thì không chịu ra khỏi xe. Cô ấy không
muốn thấy nó. Gần như phát khóc lên. Van vỉ anh vào trong. Quyết ăn thua.
Sẽ phải mất cả tuần làm báo cáo nếu anh không khiến cô ta vào nhà cùng
mình. Anh cũng đâu muốn nhìn thấy một đứa trẻ chết, nhưng phải có người
làm chuyện đó chứ.”

“Thế là anh đã làm.”
“Mà không có ai yểm trợ, ngoài cái cô đang ngồi khóc trên xe. Anh bực

lắm. Người gọi báo nói rằng đứa nhỏ ở dưới tầng hầm, thế là anh đi từng
bước xuống cầu thang, một tay vung đèn pin tới lui, một tay để lên bao súng
đề phòng có thằng nghiện nào nhảy bổ tới. Rồi anh thấy nó. Đúng như điều
người gọi báo nói, một đứa trẻ đã chết. Một cái đầu trần trụi bé nhỏ nhô ra
trên đống rác. Anh muốn nôn đến nơi. Bởi vì anh từng thấy những cảnh
khủng khiếp rồi, nhưng đây lại là xác một đứa nhỏ.”

“Chết tiệt.”
“Nhưng còn kinh khủng hơn thế. Vẫn còn một cái xác nữa.”
“Cái vụ chết tiệt nào thế nhỉ? Em không nhớ.”
“Rồi lại một cái xác. Rồi một cái xác nữa. Một cái xác nữa. Toàn bộ

căn hầm chứa đầy xác trẻ em.” Anh ta nhăn nhở. “Có điều chúng không phải
là trẻ em, nhỉ? Chúng là búp bê. Một thằng mất dạy nào đó đã chất đầy căn
hầm bằng những con búp bê.”

“A!”
“Anh quay ra chỗ người cộng sự. Anh nói cô phải vào đây xem thứ này

và lôi cô ta ra khỏi xe.”

“Cô ta phản ứng thế nào?”
“Khóc suốt từ xe đến tầng hầm, rồi la hét, rồi cười ha hả rồi đánh anh.

Một tháng sau thì chuyển sang làm bàn giấy. Tạ ơn Chúa.”

“Còn những con búp bê.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.