Gã thấy cần phải ra khỏi nhà để nói chuyện với ai đó để cho họ thấy
điều gã đã làm.
(Đừng nhìn vào tủ lạnh.)
Gã phải nung mấy bức tượng nhỏ này - những thứ mà gã còn không
nhớ là mình đã làm ra, nhưng trông chúng rất quen. Đó là lý do vì sao gã
không hay dùng đất sét - vì gã không có lò nung, nhưng gã nghĩ tiệm Gốm
Miskwabic sẽ để gã dùng ké cái lò nung dành cho học viên của họ. Gã từng
giúp họ xếp gạch lát vào hộp và khuân vác những bịch đất sét cho Betty
Spinks, đổi lại bà ta dạy gã làm gốm.
Gã đóng gói mấy bức tượng nhỏ lại và mang chúng ra gara, mặc kệ cái
kính chắn gió bị nứt vỡ - gã sẽ phải mang nó đi sửa. Gã giật tấm bạt che
thùng xe xuống và lật nó ngược lại để che giấu mấy vết máu ố.
Khi kéo mạnh cánh cửa gara, phần nào đó trong gã hy vọng cánh cửa
này sẽ mở ra một cõi hư vô thăm thẳm. Nhưng hôm đó là một ngày cuối thu
rực rỡ, những đám mây trắng như sà xuống tỏa ánh sáng mặt trời khiến vạn
vật bừng lên.
Gã lái xe ngang qua những dãy nhà gỗ sơn tróc và cây cối um tùm,
những cái cây trụi lá vươn cành lên cao như thể muốn xé toạc một lỗ trên
bầu trời. Rồi gã đi đường tắt qua khu Làng Thổ dân nơi những ngôi nhà
ngày một đẹp hơn và đã được trang hoàng sẵn sàng cho dịp Halloween với
bí ngô trên khung cửa sổ và những tấm vải ma quái phủ lên những cây sồi
cùng những cây du lớn trên lối vào những tòa nhà lịch sử.
Gã tấp xe vào bãi đỗ lát sỏi chỗ tòa nhà kiểu Tudor cổ, nhích xe vào sát
hàng rào dưới cái cây ngay lối vào, tránh xa những chiếc xe khác để người
ta khó phát hiện ra cái kính chắn gió nứt vỡ.
Một tay bảo vệ béo mập giữ cửa để gã ôm đống đồ vào, luồng khí ấm
thoảng qua.
“Ông cần giúp gì không?”
“Tôi ổn.” Clayton nói. Gã gần như thấy ổn thật, ở đây trong cửa hàng
sáng sủa này với những cái giá đầy tác phẩm nghệ thuật và đá lát thủ công
lóng lánh nhiều màu. Những tòa nhà lịch sử trên khắp thành phố này đều
được trang trí bởi những kiểu kiến trúc khảm gạch lát Miskwabic này, những