NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 105

Zôbêít không quan tâm đến bộ điệu rầu rĩ của con chó đáng thương cũng như
tiếng rít của nó vang khắp gian nhà. Nàng cầm roi đánh tới tấp vào mình nó
cho đến khi mệt đứt hơi. Khi không còn đủ sức đánh nữa, nàng vứt chiếc roi
ra đất, rồi cầm sợi xích từ tay gã khuân vác, nàng nâng hai chân trước con
chó lên. Chó và người cùng khóc. Cuối cùng Zôbêít rút khăn tay lau nước
mắt cho con chó cái, hôn nó, rồi trao lại đầu sợi xích cho gã khuân vác: “Hãy
dẫn nó trở về chỗ anh vừa đón nó, và đưa con kia lại đây cho ta.”

Gã khuân vác dắt con chó bị đánh trở về buồng. Lúc trở ra, gã nhận con

kia từ tay Amin và dẫn đến trao cho Zôbêít đang chờ. Nàng bảo gã:

“Anh hãy giữ nó như đã giữ con kia.” Rồi cầm lấy chiếc roi, nàng lại đánh

nó như vừa đánh con chó lúc nãy. Sau đó, nàng lại khóc với nó, lại lau nước
mắt cho nó, lại hôn nó và rồi lại trao cho gã khuân vác. Lần này, nàng Amin
dễ mến tự mình dẫn con chó vào buồng, đỡ cho gã khỏi phải làm việc đó.

Ba chàng khất sĩ, nhà vua và những người cùng đi đều hết sức kinh ngạc

về cuộc hành phạt vừa rồi. Họ không thể hiểu nổi làm sao nàng Zôbêít, sau
khi đánh đập dữ dội hai con chó cái, những con vật bẩn thỉu theo quan niệm
của đạo Hồi, lại khóc ngay sau đấy cùng với chúng, lại lau nước mắt cho
chúng. Trong thâm tâm, họ bất bình về việc đó, nhất là hoàng đế. Nôn nóng
hơn tất cả mọi người, vua rất muốn hiểu rõ nguyên nhân vì đâu đưa đến hành
động lạ lùng như vậy. Vua không ngớt ra hiệu bảo tể tướng phải hỏi cho ra
nhẽ. Nhưng tể tướng quay đầu sang phía khác, làm ngơ cho đến khi bị những
dấu hiệu lặp đi lặp lại nhiều lần thúc bách phải trả lời, ông đành ra hiệu trả
lời rằng bây giờ không phải là lúc thỏa mãn tính hiếu kỳ.

Nàng Zôbêít đứng yên một chốc ở chỗ cũ, chính giữa căn phòng, như để

hồi sức sau cơn mệt nhọc vì đánh hai con chó. Xaphi nói với nàng: “chị gái
thân yêu của em, xin chị vui lòng trở về chỗ cũ, để cho em đến lượt mình,
em cũng được làm nhiệm vụ.”

- Được!

Nàng Zôbêít trả lời và đến chỗ ngồi ở chiếc ghế dài. Bên phải nàng là

hoàng đế, tể tướng Giafa và Mêrua, bên trái nàng là ba chàng khất sĩ và gã
vác thuê.

Sau khi Zôbêít trở về chỗ ngồi, mọi người đều im lặng một lúc. Cuối cùng

nàng Xaphi ngồi lên chiếc ghế đặt chính giữa phòng và nói với Amin: “Em
thân yêu của chị, xin em hãy đứng lên, em đã hiểu chị muốn nói gì rồi đấy.”
Nàng Amin đứng lên và đi vào một căn buồng khác, không phải nơi nhốt hai
con chó. Nàng trở lại tay cầm một cái túi bọc xatanh vàng thêu kim tuyến và
lót lụa xanh. Nàng đến gần Xaphi, mở túi lấy ra một cây đàn trông giống như
đàn tì bà, trao cho chị. Xaphi đỡ lấy so dây và bắt đầu gảy đàn. Rồi nàng vừa
đàn vừa hát một bài nói về những nỗi đau khổ vì xa vắng, tài hoa đến nỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.