NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 1063

Sau khi đi xem xét hết cả khu, đi từ phố này sang phố khác, lóa mắt bởi

bao nhiêu là của cải, hoàng tử Hutxanh thấy đến lúc cần nghỉ. Chàng ngỏ ý
đó với một nhà buôn. Người này rất lịch sự mời chàng vào ngồi ở cửa hiệu
của mình. Chàng nhận lời. Ngồi trong hiệu buôn này chưa được bao lâu,
bỗng chàng trông thấy xuất hiện một người rao hàng mang trên tay một tấm
thảm rộng chừng sáu bộ, nói muốn bán đấu giá tấm thảm này, và đặt giá sàn
từ ba mươi túi trở lên.

[92]

Chàng gọi người rao hàng vào cho xem tấm thảm và thấy giá ấy quá lố,

không những vì tấm thảm bé tẹo mà chất lượng cũng tồi. Sau khi xem xét kỹ,
chàng bảo người rao hàng mình không thể hiểu được sao một tấm thảm trải
nhà bé và chẳng lấy gì làm đẹp thế này, lại được đặt giá cao đến thế.

Tưởng hoàng tử Hutxanh là một nhà buôn, người rao hàng đáp:

- Thưa ngài, ngài cho rằng giá ấy quá cao, ngài hẳn sẽ ngạc nhiên nhiều

nữa nếu biết rằng tôi được lệnh đòi cho được bốn mươi túi trở lên mới bán,
và chỉ giao tấm thảm cho người nào trả đúng giá đó mà thôi.

- Như vậy là, – hoàng tử Hutxanh nói – nó còn có một mặt nào đó quý báu

mà tôi chưa được biết.

- Ngài đoán đúng rồi đấy, thưa ngài, – người rao hàng lại nói – rồi ngài sẽ

cho giá cả ấy phải chăng, nếu ngài biết rằng, cứ ngồi lên trên tấm thảm ấy ta
muốn đi đến đâu thì lập tức nó chở ta bay đến ngay trong chốc lát, mà không
bao giờ bị một trở lực nào ngăn cản.

Câu nói của người rao hàng làm cho hoàng tử nghĩ ra, bởi mục đích chính

trong chuyến đi này của chàng là tìm và mang về cho phụ vương một vật
hiếm hoi đặc biệt chưa từng ai nghe nói tới bao giờ. Vậy thì chàng không thể
kiếm đâu ra một vật nào khác có thể làm hài lòng Người hơn. Chàng bảo
người rao hàng:

- Nếu quả thực tấm thảm đó có đặc tính như anh vừa nói, thì không những

ta tin là bỏ ra bốn mươi túi tiền để mua nó cũng không lấy gì làm đắt, mà
hơn nữa ta còn có thể bằng lòng mua ngay với giá ấy, lại còn thưởng thêm
cho anh một món làm anh hài lòng.

- Thưa ngài, – người rao hàng đáp – tôi đã nói sự thật, và cũng dễ làm cho

ngài tin chắc thôi. Chỉ cần ngài ngã giá bốn mươi túi, tôi sẽ làm thử cho ngài
coi. Chắc ngài không mang theo sẵn bốn mươi túi trong người, để nhận đủ
tiền, hẳn tôi cần phải đi cùng với ngài về cái khan ngài trọ. Vậy thì nếu được
sự đồng ý của ông chủ đây, chúng ta xin phép sẽ lui ra sau cửa hiệu, tôi trải
tấm thảm ra, ngài cùng tôi ngồi lên trên đó. Lúc ấy ngài và tôi cùng có điều
ước là, được đến căn buồng ngài thuê; nếu chúng ta không được đưa đến đó
ngay tức khắc thì coi như không có chuyện mua bán nữa, và ngài không còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.