NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 1085

với ai, ấy là không thể nào tìm thấy mũi tên con bắn đi, mặc dù bãi quần
ngựa rất bằng phang và trống trải. Điều đó làm cho con mất hết cái quyền
được lấy một người con yêu tha thiết chẳng kém gì hai anh của con.

Bị sự trớ trêu của số mệnh đánh bại, con không để mất thời giờ để than

vãn vô ích. Để thỏa mãn tâm trí cứ áy náy mãi về một điều không sao hiểu
nổi, con tránh bọn người hầu và một mình trở lại nơi ấy để cố tìm mũi tên.
Con tìm đằng trước, đằng sau, con tìm bên phải, bên trái nơi nhặt được mũi
tên của các hoàng tử anh con bắn trước. Con nghĩ rằng mũi tên của con hẳn
cũng rơi ở quãng này, nhưng con đã nhọc công vô ích, không sao tìm thấy.
Không nản chí, con tiếp tục cuộc tìm kiếm, con gần như cứ dóng đường
thẳng mà tiến tới mãi, theo hướng bay của mũi tên. Con đã đi chừng một
dặm, mắt chăm chú nhìn sang hai bên, thỉnh thoảng lại quay đầu xem xét
thật kỹ bất cứ vật gì có hình dạng na ná mũi tên. Có lúc con suy nghĩ không
thể nào mũi tên con bắn có thể bay xa đến thế. Con đã đứng dừng lại và tự
hỏi phải chăng mình mất trí, phải chăng mình lẩn thẩn đến mức tự cho mình
có sức bật mũi tên bay xa dường ấy, mà cho đến các vị anh hùng cổ xưa
nhất, danh tiếng nhất của chúng ta về vũ dũng cũng chưa bao giờ làm được.
Con lý luận như vậy, và đã sắp bỏ cuộc.

Nhưng, khi muốn thực hiện ý định bỏ cuộc thì con lại thấy như có một sức

mạnh nào đó cứ kéo lại, không sao cưỡng lại được. Con đi được chừng bốn
dặm, đến nơi cánh đồng tiếp giáp với núi đá thì trông thấy một mũi tên. Con
vội chạy lại, nhặt lên thì nhận ra đúng là mũi tên con đã bắn, nhưng đã
không thấy ở nơi đáng lẽ nó phải rơi. Vậy là, vẫn không hề nghĩ phụ vương
đã bất công khi tuyên bố cho hoàng tử Ali anh con thắng cuộc, con lại hiểu
điều vừa xảy ra một cách khác. Không nghi ngờ gì nữa, đây là một điều bí ẩn
có lợi cho con, mà nhất định con phải tìm hết cách để làm cho sáng tỏ.

Và quả thực con đã làm sáng tỏ được, mà chẳng phải đi quá xa chỗ ấy.

Nhưng đây là một điều bí ẩn khác mà con van xin bệ hạ chớ có cho rằng con
thất lễ nếu không nói rõ ra. Chỉ xin Người biết cho, rằng tự miệng con nói là
con đang sung sướng, con hài lòng với hạnh phúc ấy, có mỗi một điều khuấy
động và khả dĩ khuấy động nó, là nỗi băn khoăn e phụ vương lo lắng cho
con, không hiểu từ ngày con biến mất và xa lánh triều đình, nay sống chết ra
sao. Con thấy bổn phận của con là phải trở về để Người gỡ được mối lo âu.
Con không thể nào trốn tránh bổn phận ấy. Đó là cớ duy nhất đưa con trở về
đây. Con chỉ xin Người mỗi một ân huệ, ấy là cho phép con thỉnh thoảng về
hầu và vấn an Người.

- Con ạ, – nhà vua đáp – cha không thể nào từ chối điều con yêu cầu. Tuy

nhiên cha mong muốn hơn thế nhiều, ấy là con ở lại bên cha, ít ra con cũng
nên cho cha biết nơi con ở, để có lúc nào con không đến được, mà cha cần sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.