NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 109

đàn bà bị xúc phạm và bất bình một cách chính đáng. Lúc thấy nàng muốn
biết rõ mấy người là ai, nhà vua ít nhiều có hy vọng vì nghĩ rằng một khi đã
biết rõ địa vị của họ rồi, chắc hẳn nàng sẽ chẳng giết nào. Vì vậy, nhà vua rỉ
tai tể tướng đang nằm sát bên cạnh mình, bảo nên nói rõ ngay chính ta là
hoàng đế đây. Nhưng tể tướng vốn thận trọng và khôn ngoan, muốn cứu vớt
danh dự của nhà vua. Ông không muốn lan truyền rộng rãi điều sỉ nhục lớn
mà tự nhà vua chuốc lấy, chỉ trả lời: “Chúng tôi chỉ là những người bình
thường.” Nhưng đến khi, để vâng lệnh hoàng đế, ông định trả lời thì Zôbêít
không cho ông còn thì giờ nữa. Nàng đã quay sang ba khất sĩ, và trông thấy
cả ba đều chột mắt, nàng hỏi họ có phải là ba anh em không.

Một chàng trả lời thay cho cả ba: “Thưa bà, không, chúng tôi không phải

là anh em theo huyết thống, chúng tôi chỉ là anh em với tư cách là khất sĩ,
tức là đồng đạo tự nguyện cùng tuân theo một lối sống như nhau.”

Zôbêít hỏi riêng một chàng:

- Có phải anh chột mắt từ lúc mới sinh?

- Thưa bà không, – chàng đáp – tôi bị chột vì một việc xảy ra hết sức kỳ

lạ, mà nếu được ghi chép lại chắc chắn không một ai không cho là bổ ích.
Sau câu chuyện không may ấy, tôi cho cạo râu và lông mày và mặc bộ quần
áo này, tôi tự nguyện làm khất sĩ.

Zôbêít lại hỏi hai chàng kia câu hỏi trên. Họ cũng trả lời như người đầu.

Chàng trả lời sau rốt còn nói thêm: “Thưa bà, để bà hiểu cho rằng chúng tôi
không phải là những người tầm thường, may mà bà có sự nể vì hơn đối với
chúng tôi chăng, xin thưa để bà rõ rằng cả ba chúng tôi đều là hoàng tử. Mặc
dù chúng tôi không hề quen biết nhau trước tối hôm qua, chúng tôi vẫn đủ
thì giờ giới thiệu cho nhau rõ thân thế mình. Tôi xin mạo muội thưa để bà rõ
là phụ vương chúng tôi cũng là những người có ít nhiều danh tiếng trên thế
gian này.”

Nghe đến đây, nàng Zôbêít bớt giận. Nàng bảo các tên nô lệ: “Hãy nới tay

cho họ một tí, nhưng chúng mày cứ đứng ở đây. Những người nào chịu kể
cho chúng ta nghe chuyện về họ và nguyên nhân khiến họ vào nhà này, thì
chúng mày đừng động đến, để cho họ được tùy ý muốn đi đâu thì đi. Nhưng
chớ có tha cho kẻ nào khước từ không chịu tuân theo lời ta.”

Gã khuân vác khi hiểu rằng chỉ cần có việc nói chuyện của mình là có thể

thoát khỏi một nỗi hiểm nghèo nghiêm trọng, liền cất tiếng trước tiên. Gã
nói:

- Thưa bà, bà đã rõ chuyện của tôi và nguyên nhân đưa tôi đến đây rồi.

Thế cho nên chuyện tôi sắp kể ra đây rất chóng vánh. Bà em gái của bà hiện
có mặt kia, sáng nay gặp tôi ở quảng trường, vốn chuyên nghề khuân vác, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.