NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 110

đang ở đó xem có ai thuê mướn để kiếm sống qua ngày. Tôi đã đi theo bà
đến một hàng bán rượu, một hàng bán rau, một hàng bán cam và chanh rồi
đến một hàng bán hạnh đào, hạnh nhân, hạt dẻ và nhiều loại quả khác; sau lại
đến một nhà làm mứt kẹo và bán gia vị, từ đó đội cái sọt trên đầu nặng ơi là
nặng, tôi đến thẳng nhà bà. Và các bà đã có lòng tốt cho phép tôi ở lại cho
tới bây giờ. Đó là một cái ơn mà mãi mãi tôi không bao giờ quên. Chuyện
của tôi vẻn vẹn có thế.

Gã khuân vác nói xong, nàng Zôbêít hài lòng bảo gã: “Thôi chạy đi, đi đi

cho khuất mắt, đừng để chúng ta nhìn thấy mày nữa!”

- Thưa bà, – gã khuân vác đáp – tôi xin bà cho phép tôi được tiếp tục ở lại

đây. Sẽ không công bằng nếu sau khi đã cho những người khác niềm thích
thú được nghe kể chuyện về tôi, tôi lại không được phép nghe họ kể chuyện
về họ.

Vừa nói gã vừa ngồi xuống phía cuối chiếc sập, rất sung sướng thấy mình

thoát được một mối tai họa vừa làm cho gã một phen hú vía. Sau gã, một
trong ba khất sĩ cất lời. Hướng vào Zôbêít là người chị cả trong ba thiếu phụ,
và là người ra lệnh bắt chàng nói, chàng bắt đầu kể chuyện về mình như sau:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.