NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 113

ấy đang đứng hóng mát trên sân thượng nhà ông ta, làm ông ta hỏng mắt.
Khi được biết điều không may ấy, tôi vội cho người đến xin lỗi và tự tôi
cũng thân hành đến chịu lỗi. Nhưng hắn vẫn căm thù sâu sắc, hễ có dịp là lộ
ra. Khi tôi sa vào tay hắn rồi, thì mối hận thù của hắn bật ra một cách dã
man.

Thoạt nhìn thấy tôi, hắn xông đến như một thằng điên. Thọc ngón tay vào

mắt phải tôi, hắn móc mắt tôi. Đấy là căn nguyên vì sao mà tôi trở nên chột
mắt.

Nhưng tên tiếm quyền không hạn chế sự độc ác của hắn ở đấy. Hắn sai

nhốt tôi vào một cái hòm và ra lệnh cho đao phủ cứ như vậy mang tôi đi thật
xa ra ngoài hoàng cung, chặt đầu rồi vứt xác cho diều tha quạ mổ.

Tên đao phủ cùng đi với một người nữa cưỡi ngựa mang theo cái hòm, họ

dừng lại giữa một cánh đồng để thi hành mệnh lệnh của tên vua tàn bạo.
Nhưng tôi van xin và kêu khóc dữ quá, làm gã động lòng. “Hãy đi đi! – Gã
bảo tôi. – Hãy đi nhanh ra khỏi nước này và coi chừng chớ có bao giờ quay
trở lại! Nếu trở lại, anh không những có thể chết mà còn gây nên cái chết cho
tôi.” Tôi cảm tạ anh về cái ơn to lớn ấy. Và khi chỉ còn lại một mình, tôi tự
an ủi là tuy mình có bị mất đi một mắt thật đấy, nhưng lại tránh được một tai
họa còn lớn lao hơn.

Trong tình cảnh của tôi lúc ấy, tôi không thể đi được nhiều đường đất. Ban

ngày tôi ẩn nấp vào những nơi vắng vẻ, ban đêm mới ra đi cho đến chừng
nào còn hơi sức. Cuối cùng tôi cũng đến được nước của bác tôi.

Tôi kể chi tiết cho bác tôi nghe nguyên nhân bi thảm khiến tôi quay trở lại

và tình cảnh đáng buồn của tôi lúc ấy. “Than ôi! – Bác tôi kêu lên. – Mất
một đứa con trai còn chưa đủ ư? Sao ta lại phải nghe tin một người em thân
yêu qua đời và phải trông thấy một đứa cháu trong tình trạng thảm thương
thế này!” Người tỏ ra rất lo âu vì không nhận được tin tức gì về hoàng tử.
Người cha đau khổ ấy nói chuyện với tôi mà nước mắt như mưa. Sự đau
buồn của Người khiến tôi không sao chịu nổi. Dù có thề với hoàng tử anh họ
tôi như thế nào, tôi vẫn thấy không thể còn giữ im lặng được nữa. Tôi kể cho
bác tôi nghe tất cả những điều tôi được biết.

Nghe tôi nói, nhà vua như cũng được an ủi ít nhiều. Khi tôi nói xong,

Người bảo: “Cháu ạ, chuyện cháu kể đưa lại cho bác ít nhiều hy vọng. Bác
có biết là anh cháu cho xây cái lăng ấy, và bác cũng biết đại khái nó ở vào
chỗ nào. Cộng với những điều cháu còn nhớ, bác tin rằng chúng ta sẽ tìm ra
được. Nhưng, bởi vì anh cháu bí mật làm việc đó và yêu cầu cháu giữ kín,
cho nên ý kiến bác là chỉ có hai chúng ta đi tìm chỗ đó thôi, để tránh chuyện
vỡ lở ồn ào.” Còn một lý do nữa mà Người không nói ra, vì sao Người
không muốn cho thiên hạ biết chuyện. Đấy là một lý do rất quan trọng, phần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.