NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 114

tiếp sau của câu chuyện tôi đang kể đây sẽ cho bà thấy rõ.

Hai bác cháu tôi đều cải trang, và ra khỏi hoàng cung bằng một cửa ngách

phía sau vườn, thông ra cánh đồng. Chúng tôi may mắn tìm được nơi cần
tìm. Tôi nhận ra cái lăng, và càng lấy làm sung sướng bởi vì đã từng tìm
kiếm nó mất bao công mà không thấy. Chúng tôi đi vào lăng và tìm được ra
cái nắp bằng sắt chẹn lối xuống cầu thang, chúng tôi nâng nó lên rất khó
nhọc bởi vì hoàng tử đã dùng vữa và nước mà tôi từng nói đến, trát kỹ từ bên
trong. Nhưng cuối cùng rồi chúng tôi cũng nhấc cánh cửa lên được. Bác tôi
xuống trước. Tôi đi theo Người, chúng tôi bước xuống chừng năm mươi bậc.
Xuống hết cầu thang, chúng tôi vào một gian giống như phòng đợi, dày đặc
khói và hôi hám. Khói làm cho ánh sáng tỏa ra từ một chùm đèn treo rất đẹp
lu mờ hẳn đi.

Từ phòng đợi ấy, chúng tôi sang một căn phòng khá rộng, có những cột

lớn và được nhiều chùm đèn treo khác chiếu sáng. Chính giữa phòng là một
cái thùng chứa; ở một góc thùng có xếp nhiều thức ăn dự trữ. chúng tôi ngạc
nhiên không hề thấy bóng người. Trước mặt có một cái bục khá cao, phải
trèo mấy bậc mới lên tới, và trên bục hình như có đặt một cái giường khá
rộng buông rèm kín mít. Nhà vua bước lên, mở màn và trông thấy hoàng tử
và người phụ nữ ngủ với nhau, nhưng thân thể đã bị đốt cháy thành than, như
thể có ai ném họ vào một lò lửa lớn rồi lôi ra kịp trước khi bị thiêu hủy hoàn
toàn.

Điều làm cho tôi ngạc nhiên hơn hết là trước cảnh tượng kinh tởm ấy, bác

tôi đã không tỏ ra buồn đau khi trông thấy con trai trong tình trạng thảm
thương. Ngược lại bác còn nhổ nước bọt vào mặt anh ta, và nói giọng bất
bình: “Sự trừng phạt trên thế gian này là như thế đó; nhưng sự trừng phạt ở
thế giới bên kia còn sẽ kéo dài vĩnh viễn.” Chưa vừa lòng với câu nói ấy, nhà
vua còn rút dép cầm tay đập mạnh vào má con trai.

Thưa bà, tôi không thể nào diễn tả nổi sự kinh ngạc của tôi khi thấy bác

tôi ngược đãi hoàng tử như vậy sau khi anh đã qua đời.

“Tâu bệ hạ, – tôi nói – cho dù cảnh tang tóc này có gây nên đau đớn đến

đâu, cháu cũng cố nén để xin bệ hạ cho biết anh cháu đã phạm tội gì đến nỗi
bệ hạ đối xử như vậy đối với thi hài anh?”

- Cháu ơi, bác có thể nói với cháu là con trai bác không xứng đáng được

mang tên gọi đó. Nó yêu em gái nó từ tuổi thơ ngây và được em gái nó cũng
yêu trở lại. Bác đã không phản đối mối tình thân mật khi nó vừa nảy nở, bác
không ngờ hết điều xấu có thể xảy ra. Ai mà có thể dự kiến được điều đó?
Mối tình ấy tăng lên cùng với tuổi và đạt tới một điểm mà bác lo sợ có thể
xảy ra hậu quả không hay. Trong phạm vi quyền lực của bác, bác đã tìm
cách ngăn ngừa. Không chỉ bằng lòng gọi riêng anh con ra và rầy la gay gắt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.