NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 140

Với tất cả kinh nghiệm của mình, tôi cũng không đủ sức bảo vệ bệ hạ.” Y
vừa nói vừa khóc òa lên như một kẻ biết chắc mình không có cách nào tránh
khỏi chết. Nỗi tuyệt vọng của y gieo rắc sự kinh hãi trong cả con tàu.

Tôi hỏi do đâu y tuyệt vọng như vậy. Y đáp: “Than ôi tâu bệ hạ, cơn bão

hôm trước đã làm cho chúng ta đi lạc quá xa, đến mức là nội trưa mai, chúng
ta sẽ đến gần cái mảng đen ấy. Đó chẳng gì khác hơn là một quả núi, và quả
núi đen ấy chính là một mỏ nam châm. Ngay từ lúc này đây nam châm đã
bắt đầu hút cả hạm đội của bệ hạ, bởi vì trong cấu trúc của các con tàu có
nhiều đinh và vật bằng sắt. Ngày mai, khi chúng ta chỉ còn một khoảng cách
nào đó, sức hút của nam châm sẽ mãnh liệt đến nỗi hút nhổ tất cả đinh đóng
trên các tàu. Đinh sẽ bay tới bám vào núi. Tàu bè sẽ tan rã và chìm xuống bể.
Vì nam châm có đặc tính hút sắt và qua sức hút đó, mỗi ngày ngọn núi càng
mạnh hơn lên. Ở phía ngọn núi ấy quay về phía biển phủ đầy những chiếc
đinh của không biết bao nhiêu là tàu bè đã vì nó mà lâm nạn. Ngọn núi ấy, –
người hoa tiêu nói tiếp – lại rất hiểm trở. Trên đỉnh núi có một tháp hình
vòm bằng đồng nguyên chất đặt trên những chiếc cột cũng bằng kim loại ấy.
Trên ngọn tháp ngất nghểu một con ngựa bằng đồng. Trên mình ngựa là một
kỵ sĩ ngực che một tấm chì có khắc những chữ yểm bùa. Tâu bệ hạ, theo
truyền thuyết thì cái tượng ấy là nguyên nhân chính gây nên tổn hại cho
không biết bao nhiêu tàu bè, làm thiệt không biết bao nhiêu nhân mạng chết
đuối ở chỗ này. Nó đang và sẽ vẫn là tai họa chết người cho tất cả những ai
không may đến gần nó, cho tới lúc nào pho tượng ấy bị lật nhào.”

Người hoa tiêu nói xong lại khóc. Nước mắt của y làm cho tất cả thủy thủ

trên tàu đều sa lệ. Bản thân tôi không tin là tôi sắp đến ngày tận số. Tuy vậy,
mỗi người vẫn nghĩ tới cách bảo toàn tính mạng của mình bằng một cách
thức nào đấy. Trong nỗi phân vân không biết chuyện gì rồi sẽ xảy ra, họ đều
viết di chúc nói rõ rằng những ai sống sót sẽ được thừa kế tài sản của những
kẻ đã qua đời.

Sáng hôm sau, chúng tôi nhìn thấy rất rõ quả núi đen, khiến cho những

chuyện người ta kể về nó càng trở nên ghê gớm hơn cả lúc mới nghe. Đến
trưa, chúng tôi tới khá gần. Đã bắt đầu thấy được điều người hoa tiêu nói
hôm trước. Chúng tôi nhìn thấy những chiếc đinh và các vật khác bằng sắt
bay về phía núi và chịu sức hút, cắm sâu vào núi, phát ra những tiếng ghê
rợn. Các con tàu tan rã và chìm xuống đáy biển. Ở chỗ ấy, nước sâu đến nỗi
ròng dây dò cũng không sao chạm tới đáy. Cả đội quân của tôi đều chết đuối.
Do được Thượng đế đoái thương, tôi thoát chết. Tôi bám được vào một tấm
ván và dạt vào chân núi. May mắn cho tôi là nơi tôi dạt vào có những bậc
thang có thể trèo lên đỉnh núi mà không bị đau đớn gì lắm.

Trông thấy những bậc thang ấy, tôi rất mừng. Tôi tạ ơn Thượng đế (bởi vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.