NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 142

hy vọng thoát chết thì gió bỗng thổi mạnh lên. Một con sóng cao tựa quả núi
hắt tôi lên một bãi cát rồi rút ra, để tôi nằm lại đó. Tôi vội vàng chạy sâu hơn
vào đất liền tránh một con sóng khác có thể vào cuốn mình ra chăng. Việc
đầu tiên của tôi là cởi quần áo, vắt kiệt nước rồi trải ra mặt cát còn giữ hơi
nóng mặt trời ban ngày, để hòng cho khô.

Ngày hôm sau, nắng làm cho áo quần tôi chẳng mấy chốc khô hẳn. Tôi

mặc áo và đi sâu vào trong đảo để tìm xem mình đang ở đâu. Đi chưa được
bao lâu tôi nhận ra là mình đang ở trên một đảo hoang nhỏ khá đẹp mắt, có
nhiều loại cây ăn quả và cây dại. Nhưng đảo cách đất liền khá xa. Điều này
làm giảm đi rất nhiều nỗi mừng vừa thoát được nạn đắm tàu. Tuy nhiên, tôi
lại phó thác vào Thượng đế, tin rằng Người sẽ định đoạt số phận mình, khi
nhìn thấy một chiếc tàu nhỏ giương buồm từ đất liền nhằm vào hòn đảo tôi
đang ở, chạy hết tốc lực.

Tin chắc rằng thế nào chiếc tàu cũng sẽ đến buông neo ở đây, và chưa biết

rõ những người đi trên đó là bạn hay là thù, tôi nghĩ mình chưa nên ra mặt
ngay. Tôi trèo lên một cây khá rậm rạp, từ đấy có thể tha hồ quan sát họ mà
không sợ xảy ra việc gì. Chiếc tàu ghé vào một eo nhỏ. Mười tên nô lệ lên
bờ mang theo một cái thuổng và các dụng cụ đào đất. Họ đi vào chính giữa
đảo. Tôi nhìn thấy họ dừng lại và cuốc xới một lát. Qua cử chỉ của họ, tôi
đoán họ đang nâng một cánh cửa nắp lên. Sau đó họ trở lại chiếc tàu, bốc dỡ
nhiều thức ăn và giường ghế, rồi mỗi tên vác một thứ đến chỗ chúng vừa
cuốc và đi lọt xuống. Tôi hiểu rằng ở đấy có một cái hầm ngầm. Tôi nhìn
thấy họ trở lại chiếc tàu một lần nữa, rồi lát sau lên bờ với một cụ già dẫn
theo một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi trông rất khôi ngô. Và khi họ
trở lên và đóng cửa nắp lại, phủ kín đất rồi đi về phía eo biển, nơi chiếc tàu
buông neo, tôi nhận ra chàng thiếu niên không cùng đi với họ. Từ đấy tôi kết
luận là chàng ở lại dưới hầm ngầm. Ý nghĩ đó làm cho tôi cực kỳ kinh ngạc.

Cụ già và các tên nô lệ xuống tàu. Tàu giương buồm lên đường trở về đất

liền. Khi con tàu đã đi xa, các thủy thủ không thể nhìn thấy mình được nữa,
tôi vội tụt xuống gốc cây và vội vàng đến nơi vừa trông thấy họ cuốc. Tôi
đào bới cho tới khi tìm được phiến đá vuông rộng mỗi bề chừng hai, ba bộ.
Tôi lật lên và thấy nó che lối xuống một cầu thang cũng xây bằng đá. Tôi
bước xuống và thấy mình ở trong một căn phòng rộng trải thảm, có kê một
chiếc sập. Trên sập trải một tấm thảm khác và có những chiếc gối tựa bọc vải
đắt tiền. Chàng thiếu niên ngồi ở đấy tay cầm chiếc quạt. Tôi nhận rõ những
vật ấy, cũng như những trái cây và các lọ hoa để bên cạnh chàng, nhờ ánh
sáng của hai cây nến chiếu rọi.

Chàng thiếu niên hoảng hốt khi nhìn thấy tôi. Nhưng để làm yên lòng

chàng, vừa bước vào tôi đã nói: “Thưa ngài, cho dù ngài là ai, cũng xin đừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.