NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 145

hôm nay thế là đến ngày thứ bốn mươi rồi mà tôi chưa chết, đó là nhờ ơn
Thượng đế và nhờ có ngài làm bạn. Chẳng bao lâu nữa, cha tôi sẽ không
quên cảm tạ ngài và cung cấp cho ngài đủ phương tiện và tiện nghi cần thiết
để ngài trở về quý quốc. Nhưng trong khi chờ đợi, – chàng nói thêm – tôi xin
ngài vui lòng đem giúp tôi ít nước nóng và cho vào cái bồn tắm tôi có mang
theo. Tôi muốn tắm rửa toàn thân và thay áo quần để đón cha tôi cho đàng
hoàng.”

Tôi đặt nước lên bếp và chờ cho nước ấm, tôi cho vào đầy cái bồn, tôi tự

tay tắm rửa kỳ cọ cho chàng. Tắm xong, chàng lên nằm trên chiếc giường
mà tôi đã sắp sẵn. Tôi đắp chăn cho chàng. Sau khi nghỉ ngơi và ngủ một
chốc, chàng nói: “Thưa hoàng tử, xin ngài vui lòng mang lại đây giúp tôi
một quả dưa hấu và đường, tôi muốn ăn một ít cho mát.”

Tôi chọn quả tốt nhất trong số dưa hấu còn lại, đặt lên một cái đĩa, và vì

không thấy có dao để bổ, tôi hỏi chàng có biết dao để đâu không, chàng đáp:
“Có một con, để ở cái đầu cột phía trên đầu chỗ tôi kìa.” Quả nhiên tôi nhìn
thấy một con dao. Nhưng bởi quá vội vàng thành ra khi cầm được con dao
trong tay thì chân lại vướng vào chăn, tôi ngã xuống và không may đè lên
người chàng thiếu niên. Lưỡi dao đâm thọc vào tim chàng, chàng chết ngay
lúc ấy.

Trông thấy cảnh tượng đó, tôi thét lên những tiếng khủng khiếp. Tôi tự

đấm vào đầu, vào mặt, vào ngực mình. Tôi xé toạc áo quần và lăn lộn ra đất,
đau đớn và hối hận không thể nào tả xiết. “Than ôi! – Tôi kêu lên. – chỉ còn
mấy giờ nữa thôi là chàng thoát khỏi cơn hiểm nghèo khiến chàng phải đi
tìm nơi ẩn náu. Và trong khi chính ta cũng tin rằng nỗi nguy hiểm đã qua rồi
thì ta lại trở thành kẻ sát hại chàng, làm cho lời tiên đoán biến thành sự thật.
Nhưng, hỡi Thượng đế, – tôi ngẩng đầu đưa hai tay lên trời và nói tiếp – xin
Người hãy tha tội cho con, nếu con đã là thủ phạm gây nên cái chết của
chàng thì xin Thượng đế chớ để cho con sống lâu hơn nữa.”

Sau tai họa vừa xảy ra, có lẽ tôi đã đón nhận cái chết không chút sợ hãi.

Nhưng điều dữ cũng như điều lành không bao giờ đến với ta như mong ước.
Tuy vậy nghĩ rằng những giọt nước mắt và nỗi đau của mình cũng chẳng làm
cho chàng thiếu niên sống lại được nào. Mà bốn mươi ngày lại sắp sửa trôi
qua, tôi có thể bị thân phụ chàng bắt giữ. Tôi liền ra khỏi cái hầm ngầm và
leo lên khỏi cầu thang. Tôi hạ phiến đá lớn lấp lối đi vào rồi phủ đất lên trên.

Làm vừa xong công việc đó, nhìn ra biển về phía đất liền, tôi trông thấy

chiếc tàu đến đón chàng thiếu niên. Tôi suy nghĩ xem nên làm gì đây, rồi tự
nhủ: “Nếu ta lộ mặt, chắc chắn cụ già sẽ cho bọn nô lệ bắt và giết chết ngay
khi ông cụ nhìn thấy tình trạng con trai. Cho dù ta có biện bạch thế nào
chăng nữa cũng không thể làm cho ông cụ tin là ta vô tội. Chi bằng tránh mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.