NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 148

những thứ ấy lại với nhau, rồi bắt đầu chà lên bôi nhọ nhem mặt mũi cho đến
lúc nhìn phát khiếp. Sau khi bôi đen mặt mũi như vậy rồi, họ bắt đầu khóc
lóc và vừa đấm đầu đấm ngực vừa luôn miệng kêu than: “Đây là kết quả của
sự ăn không ngồi rồi và chơi bời trác táng của chúng tôi!”

Thưa bà, xin bà hãy hình dung sự bực bội của tôi suốt thời gian ấy. Biết

bao nhiêu lần tôi đã định phá tan sự im lặng mà các ngài ấy buộc tôi phải
giữ, để cất lời hỏi họ. Suốt đêm hôm ấy, tôi không thể nào ngủ được.

Ngày hôm sau vừa tỉnh giấc, khi chúng tôi ra ngoài trời để hít thở không

khí, tôi hỏi họ: “Thưa quý ngài, tôi tuyên bố là tôi không chấp nhận cái luật
lệ các ngài đề ra cho tôi hôm qua. Tôi không tuân thủ nó nữa đâu. Các ngài
đều là những con người khôn ngoan và thông minh rất mực, điều đó đã rõ,
ấy thế nhưng tôi lại trông thấy các ngài có những hành động mà trừ những kẻ
mất trí ra, không ai có thể làm. Cho dù có tai họa nào xảy đến với tôi chăng
nữa tôi cũng không thể cầm lòng không hỏi vì sao các ngài lại đi bôi tro,
than và bồ hóng lên mặt, và sau nữa, vì sao tất cả các ngài chỉ có mỗi một
con mắt? Chắc hẳn có một điều gì đó rất kỳ lạ gây nên. Bởi vậy tôi van các
ngài hãy vui lòng nói cho tôi rõ!”

Đáp lại những lời van nài khẩn thiết như vậy, họ chỉ một mực nói là

những điều tôi hỏi chẳng có quan hệ gì với tôi. Tôi chẳng có chút lợi ích gì ở
đấy và hãy nghỉ yên. Ban ngày chúng tôi chuyện trò về những việc không
đâu, rồi đêm đêm, sau khi ăn tối riêng rẽ, cụ già lại mang các chậu xanh đến,
các chàng trẻ tuổi lại bôi mặt lọ lem, lại tự đấm mình mà kêu than: “Đây là
kết quả của sự ăn không ngồi rồi và chơi bời trác táng của chúng tôi!” Ngày
hôm sau và những ngày hôm sau nữa họ vẫn làm những hành động đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.