NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 168

CHUYỆN NÀNG AMIN

Tâu Đấng thống lĩnh các tín đồ, để khỏi phải nhắc lại những điều mà bệ hạ
đã rõ qua câu chuyện chị tôi vừa kể, tôi nói ngay rằng mẹ tôi sau khi tậu một
cái nhà để sống riêng biệt cho qua những ngày góa bụa đã gả tôi cho một
trong những người thừa kế giàu có nhất thành phố này. Tôi được mang theo
làm của hồi môn tất cả tài sản mà thân phụ tôi để lại cho tôi.

Lấy nhau chưa được một năm thì chồng tôi mất, để lại cho tôi toàn bộ gia

tài trị giá tới chín mươi chín nghìn đồng xơcanh. Lợi tức của riêng số tiền ấy
cũng đã thừa đủ cho tôi sống một cách khá đàng hoàng, tuy nhiên, sáu tháng
tang chồng vừa đoạn, tôi cho sắm mười bộ áo quần lộng lẫy khác nhau, tốn
tới một nghìn đồng xơcanh một bộ. Đến cuối năm thì tôi bắt đầu chưng diện.

Một hôm, tôi ở nhà một mình, đang bận công việc trong gia đình thì được

báo có một bà cụ muốn nói chuyện với tôi. Tôi cho mời vào. Đấy là một
người tuổi đã khá cao. Bà cụ cúi hôn mặt đất để chào tôi, rồi vẫn quỳ mà nói:
“Thưa bà, xin bà tha thứ cho tôi dám đường đột đến quấy rầy bà. Chính vì
tin chắc vào lòng nhân hậu của bà cho nên tôi mới dám tự tiện như vậy.
Thưa bà đáng kính, tôi xin nói rằng tôi có một đứa con gái mồ côi bố, hôm
nay cháu lấy chồng, cháu và tôi đều là người nơi khác đến. Chúng tôi không
hề quen biết ai trong thành phố này. Điều đó làm cho chúng tôi bối rối, bởi
vì chúng tôi muốn tỏ cho họ hàng đông đúc bên thông gia của tôi thấy rằng
chúng tôi không phải loại người khố rách áo ôm mà cũng có ít nhiều địa vị
trong xã hội. Thưa bà nhân hậu, chính vì vậy mà nếu bà có lòng tốt cho
chúng tôi được vinh hạnh đón tiếp bà trong lễ cưới của cháu, chúng tôi sẽ
còn đội ơn bà. Có thể qua việc đó mà tỏ cho các bà họ hàng ở quê ra biết
rằng, chúng tôi ở đây không phải bị coi như những kẻ cùng khổ, khi họ thấy
một con người cao sang như bà lại hạ cố cho chúng tôi một vinh hạnh lớn
lao. Nếu bà khước từ lời cầu xin của tôi thì than ôi! chúng tôi tủi nhục vô
cùng, bởi vì không còn biết trông cậy vào đâu được nữa.”

Bà cụ tội nghiệp vừa nói vừa khóc, làm cho tôi đâm thương hại. Tôi nói:

“Mẹ ạ, mẹ chớ có buồn. Tôi sẵn sàng vui lòng giúp mẹ điều mẹ nhờ. Mẹ hãy
cho biết phải đi đến đâu, tôi cần có thời gian để mặc cho nó sạch sẽ một chút
thôi.” Nghe tôi nói như vậy, bà cụ mừng rơn. Bà hôn chân tôi nhanh chóng
đến nỗi không thể nào ngăn kịp. “Thưa bà nhân hậu, – cụ vừa nói vừa đứng
lên – Thượng đế sẽ ban thưởng cho bà bởi lòng vàng bà đối với tôi. Thượng
đế sẽ làm mãn nguyện bà như bà đã làm mãn nguyện chúng tôi. Giờ chưa
đến lúc phiền đến bà. Tối nay mời bà đi theo tôi lúc nào tôi đến rước. Xin
tạm biệt bà.”

Bà cụ vừa đi khỏi, tôi mặc bộ áo quần thích nhất, đeo một chuỗi ngọc lớn,

vòng tay, nhẫn và một đôi hoa tai kim cương thuần khiết nhất, long lanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.