NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 185

nào không nhưng chẳng thấy. Tôi đồ chừng không thể nào trèo lên được bởi
vì nó trơn tuột. Chu vi của nó vào khoảng năm mươi bộ.

Lúc ấy mặt trời đã sắp lặn. Không gian đột nhiên tối sầm lại như một đám

mây dày bao phủ. Nhưng nếu tôi ngạc nhiên vì bóng tối ấy, thì lại càng kinh
hoàng hơn nhiều khi nhận ra sở dĩ có bóng tối ấy là do một con chim to lớn
dị kỳ đang sải cánh bay về phía tôi. Tôi chọt nhớ đến chuyện một loài chim
gọi là đại bàng mà tôi thường nghe các thủy thủ nói tới. Và tôi hiểu ra cái
khối hình cầu to mà tôi vừa ngắm nghía ấy chắc hẳn là trứng của con chim
này. Quả nhiên nó sà xuống và phủ lên trên như để ấp. Trông thấy nó đến,
tôi vội nép thật sát vào quả trứng, thành ra ngay trước mặt tôi là một chân
của con chim, chân to bằng cả một thân cây cổ thụ. Tôi tháo tấm vải vốn
dùng để quấn làm chiếc khăn đội đầu, buộc mình thật chặt vào cái chân đó,
với hy vọng là ngày hôm sau khi con chim lại cất cánh, nó sẽ đưa tôi ra khỏi
hoang đảo này.

Đúng như vậy. Sau một đêm trong tư thế đó, trời vừa sáng chim đã bay

bổng lên đưa tôi vút lên cao đến nỗi không nhìn thấy mặt đất. Sau đấy đột
nhiên nó lao xuống rất nhanh, làm cho tôi gần như mê man. Khi con đại
bàng hạ cánh và lao xuống đất, tôi mau chóng rút nút buộc khăn tách mình ra
khỏi chân nó. Vừa xong, nó đã mổ một con rắn thật dài, cắp lấy và bay vút đi
luôn.

Nơi con chim để tôi lại, là một thung lũng rất sâu, bốn bề bao bọc núi cao

đến nỗi đỉnh khuất trong mây. Núi non quá hiểm trở thành ra không có một
lối nào có thể vượt được. Đây lại là một sự lúng túng mới cho tôi. So sánh
chỗ này với cái hoang đảo mà tôi vừa rời khỏi, tôi thấy chẳng được lợi gì
hơn trong sự đánh đổi này.

Đi trong thung lũng ấy, tôi nhận thấy nó rải rác những kim cương, nhiều

viên to một cách kỳ lạ. Tôi ngắm những thứ đó thật thích mắt. Song chỉ lát
sau tôi trông thấy đằng xa những vật làm giảm bớt rất nhiều niềm vui thích
ấy, và không thể nhìn mà không khiếp đảm. Đấy là một bầy ngồn ngộn
những con rắn to và dài đến mức không con nào không đủ sức nuốt chửng cả
một con voi. Ban ngày, chúng nó về hang để lẩn trốn chim đại bàng, kẻ thù
của chúng, chỉ đêm tối mới bò ra.

Suốt ngày tôi đi thất thểu trong thung lũng, thỉnh thoảng nghỉ ngơi ở

những chỗ thuận tiện nhất. Tuy nhiên mặt trời sắp lặn. Tôi vội rút vào cái
hang mà tôi cho là an toàn. Lối vào đã thấp lại hẹp, tôi còn lăn phiến đá khá
lớn lấp lại, không để cho rắn chui lọt, nhưng lại không quá khít để có thể cho
chút ánh sáng. Tôi ăn một phần thức ăn mang theo trong tiếng động của
những con rắn bắt đầu xuất hiện. Tiếng rít ghê tởm của chúng gây cho tôi nỗi
kinh hoàng không bờ bến. Và như các vị có thể hiểu, làm sao tôi có thể ngủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.