NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 190

cố kéo dài giây phút cuối cùng của cuộc đời. Bởi chúng tôi đều tin chắc sẽ
lâm vào một cái chết không thể nào tránh khỏi. Đang đi, chúng tôi trông thấy
đằng xa có một tòa nhà lớn, liền rảo bước về phía đó. Đấy là một tòa lâu đài
rất cao xây dựng khéo léo. Một cái cửa có hai cánh bằng gỗ mun mở ra ngay
khi chúng tôi vừa đưa tay đẩy. Chúng tôi bước vào sân. Trước mắt hiện ra
một gian nhà rộng. Phía trước có căn trống một bên là một đống xương
người, bên kia vô số những cái xiên dùng để quay thịt. Chúng tôi run lên khi
nhìn thấy cảnh tượng đó. Nhưng vì đi bộ lâu đã quá mệt mỏi, chân cứ khụy
xuống. Chúng tôi ngã lăn ra đất, kinh hoàng khủng khiếp, và nằm đờ ra như
vậy rất lâu.

Mặt trời lặn. Trong lúc chúng tôi đang ở trạng thái thảm thương đó, thì

cửa gian nhà ầm ầm mở ra. Ngay lúc ấy xuất hiện bộ mặt gớm ghiếc của một
tên da đen cao bằng một cây cọ lớn. Nó chỉ có một mắt ở chính giữa trán, đỏ
hừng hực như than hồng. Những chiếc răng cửa rất dài và rất nhọn thò ra
ngoài cái miệng rộng không kém gì một cái mõm ngựa. Môi dưới của nó xệ
xuống tận ngực. Hai tai giống như hai tai voi phủ kín cả vai. Móng tay thì
nhọn sắc và dài như thể móng của những con chim to nhất. Nhìn thấy một
tên khổng lồ khủng khiếp như vậy, chúng tôi ngất đi và cùng nằm im như
chết.

Cuối cùng tỉnh lại, chúng tôi trông thấy con quái vật ngồi dưới mái nhà

ngoài. Nó giương mỗi con mắt độc nhất ngắm nghía chúng tôi. Khi đã xem
xét chán, nó tiến đến gần chúng tôi và đưa tay túm lấy gáy nhấc bổng người
tôi lên lật đi lật lại như một anh đồ tể sờ nắn cái sỏ cừu. Sau khi nhìn kỹ thấy
tôi gầy gò quá, người chỉ có da bọc xương, nó buông tôi ra. Nó lần lượt túm
những người khác và cùng xem xét theo cách ấy. Viên thuyền trưởng là
người béo tốt hơn tất cả bọn. Một tay nó túm lấy ông một cách nhẹ nhàng
như cầm một con chim sẻ, tay kia nó lấy cái xiên xuyên suốt qua người ông
ta. Rồi nó đốt to lửa lên, quay chín thuyền trưởng và đưa vào nhà trong ăn
tối. Ăn xong nó lại trở ra nhà ngoài nằm ngủ, cất tiếng ngáy ầm ầm như sấm
cho đến sáng hôm sau. Về phần chúng tôi, không ai có thể nghỉ ngơi được
một chút, suốt đêm lo âu sợ hãi đến tột độ. Trời sáng, tên khổng lồ thức dậy
đứng lên đi ra, bỏ chúng tôi lại trong tòa lâu đài.

Khi cho rằng nó đã đi xa, chúng tôi phá tan sự im lặng kéo dài cả đêm. Và

như thể đua nhau, chúng tôi kêu khóc than vãn vang dậy cả lâu đài. Mặc dù
chúng tôi khá đông và chỉ có mỗi một kẻ thù, lúc đầu chúng tôi cũng chưa
nảy ra ý nghĩ tìm cách giết chết nó để thoát thân. Việc này khó thực hiện thật
đấy nhưng vẫn là việc đương nhiên cần phải làm.

Chúng tôi bàn bạc nhiều cách song không quyết định được cách nào và

đành phó thác số phận cho Thượng đế định đoạt. Suốt ngày chúng tôi đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.