NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 194

mang đi bán hoặc đổi chác. Trong thời gian ấy, viên thuyền trưởng gọi tôi
đến và bảo: “Người anh em ạ, trong kho tôi có nhiều hàng của một nhà buôn
trước đây có đi một thời gian trên tàu của tôi. Vì nhà buôn ấy đã qua đời, tôi
muốn cho bán đi lấy lãi trao lại cho những kẻ thừa kế ông ta, may ra sau này
có lúc nào gặp được.” Các kiện hàng đó xếp ở trên tàu. Ông chỉ cho tôi thấy
và nói: “Kia là những hàng hóa tôi vừa nói đến. Tôi mong người anh em vui
lòng nhận bán hộ. Bạn sẽ được hưởng một phần lãi do công lao vất vả của
bạn.” Tôi nhận lời và cảm ơn ông đã cho cơ hội để đỡ phải ăn không ngồi
rồi.

Thư ký của tàu ghi sổ tất cả hàng hóa và tên chủ hàng. Anh ta hỏi viên

thuyền trưởng những hàng giao cho tôi bán nên ghi tên của ai, ông trả lời:
“Hãy ghi tên Xinbát, người đi biển.” Tôi không thể không xúc động khi nghe
nói đến tên mình. Nhìn kỹ thuyền trưởng tôi nhận ra chính ông là người,
trong chuyến đi thứ hai của tôi, đã bỏ rơi tôi trên hòn đảo khi tôi ngủ quên
bên bờ suối, ông đã cho tàu nhổ neo mà không chờ đợi hoặc cho người tìm
kiếm tôi. Lúc đầu tôi không nhận ra, bởi vì người ông đã đổi khác nhiều kể
từ lần tôi gặp.

Về phần ông ta, vì tưởng tôi đã chết cho nên không có gì đáng ngạc nhiên

là ông không nhận ngay ra tôi. Tôi hỏi ông: “Thưa thuyền trưởng, có phải
nhà buôn chủ những kiện hàng tên là Xinbát?”

- Vâng, tên ông ta đúng là như vậy. Ông ta vốn là người Bátđa. Ông

xuống tàu tôi ở Banxôra. Một hôm, chúng tôi ghé vào một hòn đảo để lấy
nước ngọt và nghỉ ngơi, tôi không hiểu đã nhầm lẫn thế nào mà cho tàu chạy,
không để ý rằng ông ta chưa trở lại tàu cùng với những người khác. Mãi bốn
giờ sau, các nhà buôn và tôi mới nhận ra điều đó. Lúc ấy, gió thổi từ đằng lái
tới và gió thổi mạnh đến nỗi chúng tôi không thể nào cho tàu quay vòng trở
lại đón ông ta.

- Ông tưởng người ấy chết rồi sao? – Tôi lại hỏi.

- Chắc chắn như vậy. – Thuyền trưởng đáp.

- Nếu vậy thì, thưa thuyền trưởng, xin ông hãy mở to mắt và nhận ra anh

chàng Xinbát mà ông đã bỏ rơi trên hoang đảo. Hôm ấy, tôi ngủ quên bên bờ
một con suối, và khi thức dậy thì không còn trông thấy một ai trong đoàn
cùng đi trên tàu.

Nghe nói như vậy, thuyền trưởng chăm chăm nhìn tôi.

Sau khi quan sát thật chăm chú, cuối cùng ông nhận ra:

- Tạ ơn Thượng đế! – Ông kêu lên và ôm choàng lấy tôi. – Tôi rất vui lòng

là định mệnh đã sửa chữa sai lầm cho mình. Kia là hàng hóa của ông, tôi vẫn
luôn luôn chú ý gìn giữ. Bất cứ cập bến cảng nào tôi cũng đều làm cho nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.