NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 198

được xem như một người sinh trưởng ở thành phố này chứ không phải một
người xứ khác đến ngụ cư.

Tôi nhận xét một điều mà tôi cho là kỳ lạ. Mọi người, kể cả nhà vua, đi

ngựa đều không có yên cương. Một hôm tôi mạo muội hỏi nhà vua vì sao
không dùng những thứ tiện nghi đó. Nhà vua đáp ở nước ông chưa hề biết
dùng những thứ tôi vừa nói tới bao giờ.

Tôi liền đến nhà một người thợ, vẽ kiểu và đặt làm một cái cốt yên ngựa

bằng gỗ. Xong xuôi, tôi tự tay nhồi đệm và bọc da rồi trang trí bằng một tấm
vải thêu kim tuyến. Sau đó, tôi lại đến nhà một người thợ sắt ra kiểu cho anh
ta làm cho một cái hàm thiếc đóng ngựa, cùng một đôi bàn đạp đặt chân nữa.

Khi mọi việc đã hoàn hảo, tôi mang tất cả đến dâng nhà vua và thắng thử

vào một con ngựa của ông. Nhà vua cưỡi lên, rất vừa ý về sáng chế ấy. Vua
ban thưởng cho tôi nhiều của cải để biểu lộ sự hài lòng. Tôi cũng không
khước từ mà còn nhận làm nhiều bộ yên cương khác cho các vị thượng thư
và quan chức chính trong triều. Họ biếu lại tôi nhiều tặng phẩm, làm cho tôi
chẳng mấy chốc mà giàu có. Tôi cũng làm giúp yên cho cả một số người có
danh vọng trong thành phố, khiến tôi nổi tiếng và được tất cả mọi người
trọng thị.

Tôi đến chầu nhà vua rất đều đặn. Bởi vậy một hôm nhà vua bảo tôi:

“Xinbát à, ta mến ông, và ta biết tất cả những người dân của ta quen biết ông
đều noi gương ta. Ta có một điều muốn nói với ông và ông phải thuận theo
điều ta sắp nói đó.”

- Tâu bệ hạ, không có điều gì mà tôi không sẵn sàng làm để vừa lòng bệ

hạ, người có uy quyền tuyệt đối. – Tôi đáp.

- Ta muốn cưới vợ cho ông, – nhà vua nói tiếp – để cho cuộc hôn nhân ấy

giữ chân ông ở lại nước ta, để cho ông không nghĩ tới chuyện trở về đất nước
mình nữa.

Tôi không dám cưỡng lại ý muốn của nhà vua. Ông gả cho tôi một công

nương cao quý, xinh đẹp, khôn ngoan và giàu có. Sau lễ cưới, tôi đến ở nhà
nàng. Hai chúng tôi cùng sống với nhau một thời gian hoàn toàn hòa thuận.
Tuy nhiên, tôi không quá hài lòng về hoàn cảnh mới của mình. Ý định của
tôi vẫn là hễ có dịp là sẽ thoát về Bátđa, ở đấy cơ ngơi của tôi rất to lớn,
không thể bỗng chốc tôi quên lãng được.

Tôi đang nuôi những ý nghĩ đó, thì vợ một người láng giềng tôi rất thân,

lâm bệnh và qua đời. Tôi đến nhà an ủi, thấy ông ta hết sức buồn bã. Tôi đến
gần và nói: “cầu Thượng đế giữ gìn cho bác được sống lâu.”

- Than ôi! Làm sao tôi có thể hưởng điều phúc bác chúc mừng? Tôi chỉ

còn sống được một giờ đồng hồ nữa thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.