NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 218

thấy làm cho tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi khâm phục bản năng của những con
vật ấy. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là nghĩa địa của voi. Chúng đưa tôi
đến nhằm chỉ cho tôi biết để tôi thôi không giết hại chúng nữa, bởi vì tôi giết
chúng chẳng qua cũng chỉ để lấy ngà mà thôi. Tôi không nán lại trên quả đồi,
mà quay trở lại ngay thành phố. Sau khi đi bộ suốt một ngày một đêm, tôi về
đến nhà chủ tôi. Dọc đường đi không gặp một con voi nào. Điều đó làm tôi
nghĩ rằng chúng đã vào sâu hơn nữa trong rừng, tránh để cho con đường dẫn
tôi đến quả đồi có trở ngại.

Ông chủ vừa trông thấy tôi liền kêu lên: “Ôi! Xinbát tội nghiệp ơi, ta rất

đau khổ khi biết việc gì đã xảy ra với chú. Ta đã đi vào rừng, trông thấy một
cây to vừa bị nhổ bật rễ, dưới đất có cung tên. Sau khi tìm chú mãi không
thấy, ta đã tưởng không bao giờ còn được gặp lại chú nữa. Nào, chú hãy
thuật lại cho ta nghe điều gì đã xảy ra. Nhờ đâu chú may mắn còn sống sót?”

Tôi thỏa mãn sự hiếu kỳ của ông. Ngày hôm sau cả hai chúng tôi đi đến

quả đồi. Ông cực kỳ vui mừng nhận thấy những điều tôi nói là đúng sự thật.
Chúng tôi chất cật lực rất nhiều ngà lên lưng con voi chở chúng tôi đến đây.
Trên đường về, ông chủ bảo tôi: “Người anh em ạ – ta gọi là người anh em
bởi vì ta không muốn đối xử với chú như nô lệ nữa – ta cầu mong sau sự
phát hiện của chú nó sẽ làm cho ta giàu có, Thượng đế ban cho chú đủ mọi
thứ của cải và phồn vinh. Ta tuyên bố trước Thượng đế rằng ta trả lại tự do
cho chú. Ta đã giấu chú không cho chú biết điều chú sắp nghe đây.

Các con voi trong rừng hằng năm vẫn làm cho chúng ta thiệt mất cơ man

là nô lệ được sai đi lấy ngà. Dù chúng ta dặn dò chúng thế nào đi nữa, sớm
hay muộn rồi chúng cũng bị những con vật tinh khôn ấy làm thiệt mạng.
Thượng đế đã giải thoát chú khỏi sự hung tợn của voi và Người chỉ ban phúc
ấy cho chú mà thôi. Điều đó chứng tỏ Thượng đế đã thương chú, và còn cần
có chú trên trần thế này để chú làm những việc tốt lành. Chú mang lại cho ta
một mối lợi không thể tưởng tượng. Từ trước tới nay chúng ta chỉ có thể lấy
được ngà voi bằng cách hy sinh tính mạng nô lệ. Bây giờ thế là cả thành phố
sẽ giàu lên nhờ chú. Chú chớ tưởng là ta cho rằng trả tự do cho chú như vậy
đã đủ thưởng công chú rồi. Ta có thể biếu chú thêm nhiều của cải đáng kể
nữa. Ta có thể mời cả thành phố gây dựng cơ đồ cho chú, nhưng ta muốn chỉ
riêng mình ta được vinh dự ấy mà thôi.

Nghe những lời nói chí tình ấy, tôi đáp: “Thưa chủ nhân, cầu Thượng đế

giữ gìn ngài! Riêng việc trả lại tự do cho tôi cũng đủ đền công tôi rồi. Để
thưởng cho tôi chút công lao mà tôi được vinh hạnh đưa lại cho ngài và cho
thành phố ngài, tôi xin phép ngài cho tôi được trở về xứ sở.”

- Được lắm! – Ông ta đáp. – Gió mùa sắp đưa tàu bè tới đây ăn ngà voi.

Lúc ấy, ta sẽ gửi chú về và sẽ cho chú các thứ để đưa về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.