NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 219

Tôi lại cảm ơn ông lần nữa về việc trả lại tự do và những dự định tốt lành

đối với tôi. Tôi ở lại nhà ông đợi gió mùa. Trong thời gian ấy chúng tôi tiếp
tục đi lấy ngà voi ở quả đồi, nhiều chuyến đến nỗi các kho của ông ta đầy ắp.
Tất cả các nhà buôn bán ngà voi đều làm như vậy bởi không thể giấu lâu
không cho họ biết sự phát hiện của tôi.

Cuối cùng các tàu buôn đến. Ông chủ của tôi tự mình chọn chiếc tàu sẽ đi,

rồi cho xếp lên đến một nửa tàu số ngà voi dành cho tôi. Ông cũng không
quên cho đưa xuống tàu nhiều thức ăn, nước uống cần cho chuyến đi. Hơn
nữa, ông còn buộc tôi dự những buổi chiêu đãi đắt tiền và nhận những sản
vật lạ của địa phương. Tôi hết lời cảm ơn lòng tốt của ông, rồi xuống tàu.

Chúng tôi nhổ neo, và bởi những trường họp khiến cho tôi được trả tự do

kỳ lạ quá, đầu óc tôi lúc nào cũng không hết bàng hoàng.

Chúng tôi dừng lại ở một vài hòn đảo để lấy các thức ăn tươi. Chiếc tàu

trước đây xuất phát từ một cảng thuộc đất liền nước Ấn Độ, chúng tôi lại về
cập bến ấy. Ở đây để tránh những nỗi nguy hiểm trên đường cho đến
Banxôra, tôi cho bốc hết số ngà voi của mình, quyết tâm tiếp tục chuyến trở
về bằng đường bộ. Tôi bán ngà voi được một số tiền rất lớn, mua nhiều vật
hiếm để làm tặng phẩm. Khi đoàn của tôi chuẩn bị xong xuôi, tôi nhập vào
một đoàn rất đông các nhà buôn. Đường đi rất lâu dài, trải qua nhiều gian
khổ nhưng tôi kiên nhẫn chịu đựng khi nghĩ rằng thế là không còn sợ những
cơn bão táp cướp biển, rắn độc và tất cả những cơn hiểm nghèo tôi đã từng
trải qua trên biển cả.

Mọi nỗi gian lao ấy rồi cũng qua. Tôi về Bátđa êm đẹp. Trước hết, tôi đến

chầu hoàng đế để tường trình về chuyến đi sứ của tôi. Nhà vua nói chuyến đi
của tôi quá lâu làm cho Người lo lắng. Tuy vậy Người bao giờ cũng vẫn hy
vọng Thượng đế sẽ không bỏ tôi. Khi tôi thuật lại câu chuyện về các con voi,
Người tỏ ra hết sức kinh ngạc. Có lẽ Người đã không tin là chuyện có thật
nếu không biết rõ sự trung thực của tôi từ trước. Người thấy chuyện ấy và
các câu chuyện khác mà tôi thuật lại khá kỳ lạ, liền giao cho một viên quan
ghi chép lại bằng chữ vàng vào biên niên sử để gìn giữ trong kho tàng của
Người.

Tôi ra về, rất hài lòng về vinh dự và những tặng phẩm Người ban cho. Sau

đó tôi hoàn toàn dành cuộc sống của mình cho gia đình, bà con và bè bạn.

Xinbát kết thúc câu chuyện kể về chuyến đi thứ bảy và là chuyến đi cuối

cùng của ông như vậy đấy. Hướng về Hinbát, ông nói thêm: “Thế nào ông
bạn, bạn có bao giờ nghe ai đã từng trải qua nhiều khổ ải bằng tôi không,
hoặc có ai đã từng sống trong những tình huống gian nan dường ấy? Sau bấy
nhiêu việc làm, tôi hưởng thụ một cuộc sống dễ chịu và bình yên, chẳng phải
là điều công bằng sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.