NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 227

khóc suốt ba ngày liền. Cụ khóc đứa con gái yêu quý, còn tôi, tôi khóc người
vợ mến thương đã bị tôi giết hại một cách độc ác chỉ vì tin theo những lời
dối trá của một tên nô lệ. Tâu Đấng thống lĩnh các tín đồ, đấy là tất cả lời thú
tội chân thành của tôi. Giờ bệ hạ đã biết rõ mọi chi tiết, tôi khúm núm cúi
xin ngài hãy ra lệnh gia hình. Cho dù hình phạt có nghiêm khắc đến đâu tôi
vẫn không đám kêu van mà vẫn cho là còn quá nhẹ.

Hoàng đế cực kỳ ngạc nhiên về những điều chàng trai vừa kể. Nhưng

đấng minh quân ấy cho rằng gã đáng được tha hơn là đáng tội, liền cất lời
bênh gã: “Hành động của chàng trai này đáng được Thượng đế tha thứ và
người đời châm chước. Tên nô lệ độc ác kia mới chính là nguyên nhân duy
nhất gây nên vụ giết người này, hắn mới đúng là kẻ đáng bị trừng trị. Vì vậy,
– vua quay lại truyền cho tể tướng – ta hạn cho ngươi ba ngày phải tìm ra nó.
Nội nhật ba ngày mà ngươi không tìm ra thủ phạm, ta sẽ bắt ngươi chịu tội
thay.”

Tể tướng Giafa khốn khổ tưởng đã tai qua nạn khỏi, hết sức buồn rầu

trước lệnh mới của hoàng đế. Nhưng quá hiểu rõ tính tình nhà vua, ông gạt
nước mắt trở về nhà riêng mà không dám cãi, bụng tin chắc mình chỉ còn
sống đúng ba ngày nữa thôi. Tin chắc rằng không thể nào dò ra tung tích tên
nô lệ, ông cũng chẳng buồn cho truy nã. Ông nghĩ: “Trong một thành phố
đông đúc như Bátđa, với không biết cơ man nào là nô lệ da đen, làm sao có
thể nhận diện được tên tội phạm. Trừ phi Thượng đế chỉ ra cho ta thấy như
đã từng chỉ ra kẻ giết người, ta không còn cách gì thoát chết.”

Ông để hai ngày sống với gia đình. Cả nhà quây quần khóc than oán trách

lệnh quá nghiêm của hoàng đế. Ngày thứ ba, tể tướng chuẩn bị chịu chết một
cách dũng cảm như một vị thượng thư thanh liêm suốt đời không có gì đáng
chê trách. Ông sai gọi các pháp quan và những người làm chứng đến cùng ký
tên chứng nhận lúc ông làm di chúc. Sau đó, ông ôm hôn vĩnh biệt vợ và các
con. Cả nhà khóc như mưa. Chưa bao giờ có cảnh tượng nào xúc động hơn.

Cuối cùng một viên quan từ triều đình ra báo rằng hoàng đế sốt ruột vì

không được tin tức gì về ông cũng như về tên nô lệ mà hoàng đế cho truy nã.

Anh ta nói thêm: “Tôi được lệnh dẫn ngài đến trước ngai vàng.”

Vị tể tướng âu sầu sẵn sàng đi theo viên quan. Nhưng vừa lúc ông sắp đi

ra, người ta mang đến cho ông đứa con gái út lên năm hoặc sáu gì đấy.
Những người giúp việc trong nhà đã đưa cháu đến để cho ông được nhìn
thấy con gái một lần cuối cùng.

Tể tướng vốn rất yêu quý cô con gái út này. Ông xin viên quan hãy cho

ông được dừng chân giây lát. Ông đến gần bế con gái lên hôn mãi. Đang hôn
con, chọt nhận thấy dưới áo cháu cộm lên một vật gì đó có mùi thơm, ông
hỏi: “Con yêu của bố, con có vật gì trong người vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.