NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 228

- Thưa cha yêu quý, đấy là một quả táo có ghi dấu hiệu của hoàng đế. Tên

nô lệ Rihan đã bán cho con lấy hai đồng vàng.

Nghe đến hai từ quả táo và nô lệ, tể tướng Giafa thét lên một tiếng ngạc

nhiên và vui mừng lẫn lộn. Ông cho tay vào dưới áo con lấy quả táo ra. Ông
cho gọi tên nô lệ ấy cũng đứng gần đấy. Khi nó đến gần, ông hỏi:

- Tên vô lại kia, mày lấy quả táo này ở đâu?

- Thưa ngài, – tên nô lệ đáp – tôi xin thề là tôi không hề trộm của ngài

cũng như không dám hái trộm trong vườn ngự uyển. Chả là hôm nọ, đi qua
một phố có ba bốn đứa trẻ đang chơi, thấy một đứa cầm quả này ở tay, tôi
giật lấy. Thằng bé chạy theo nói rằng quả táo không phải của nó mà là của
mẹ nó, rằng bố nó để làm vừa lòng mẹ nó đã phải cất công một chuyến đi xa
và mang về ba quả. Đây chỉ là một quả nó lấy mà mẹ nó không hay biết. Nó
van tôi trả lại nhưng tôi không nghe, tôi mang về nhà và bán cho tiểu thư đây
lấy hai đồng xơcanh. Đấy, tất cả câu chuyện chỉ có thế, thưa ngài.

Tể tướng Giafa vẫn chưa hết bàng hoàng về hành động bất lương của một

tên nô lệ đã có thể gây nên cái chết của một người đàn bà vô tội và suýt nữa
là cái chết của chính ông cùng nhiều người trong dòng họ ông. Ông dẫn tên
nô lệ cùng đi; đến trước hoàng đế, ông thuật lại cho nhà vua nghe đầy đủ chi
tiết tất cả những điều tên nô lệ nói và cả sự ngẫu nhiên nhờ đó ông tìm ra thủ
phạm.

Chưa bao giờ hoàng đế kinh ngạc đến vậy. Không thể nhịn được vua cất

tiếng cười sang sảng. Cuối cùng trở lại vẻ trang nghiêm, ông bảo tể tướng
rằng, bởi tên nô lệ đã gây nên biết bao nhiêu điều rối loạn trị an, nó phải chịu
tội xứng đáng để làm gương. Tể tướng đáp:

- Tâu bệ hạ, thần không dám trái ý nhưng tội của y không phải là không

thể tha thứ. Thần biết một chuyện còn đáng ngạc nhiên hơn về một vị tể
tướng kinh thành Cairô tên là Nuarếtđin Ali cùng Bêrếtđin Hátxan ở thành
phố Banxôra. Nếu bệ hạ thích nghe những chuyện tương tự, thần sẵn sàng
thuật hầu bệ hạ. Nếu bệ hạ thấy nó kỳ lạ hơn câu chuyện mà thần có dịp
thuật lại vừa rồi, thì xin người hãy tha tội cho tên nô lệ.

- Ta muốn nghe lắm, – hoàng đế đáp – nhưng ông sẽ phải làm một việc

khó khăn đấy. Ta không tin là ông có thể cứu mạng tên nô lệ, bởi vì chuyện
về ba quả táo đã thật là đặc biệt rồi.

Tể tướng Giafa liền cất lời kể như sau:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.