NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 311

Quốc vương Astrakhan khá ngạc nhiên về lời nói thật ấy. Vua càng tin

chắc hơn khi vua Bêrêđin thuật rõ nguyên nhân do đâu ba người ra đi khỏi
kinh thành Đamat. Nghe xong, vua Hocmô cả cười và nói:

- Lạ nhỉ, tâu bệ hạ, vị tể tướng của ngài vẫn quả quyết trên đời không có

người nào hoàn toàn hạnh phúc sao?

- Đúng vậy, – vua Bêrêđin đáp – và đấy chính là điều ông ấy không thể

thuyết phục tôi. Quả thực, tại vương quốc mình, tôi chưa tìm ra được một
người hoàn toàn hài lòng với cuộc sống. Tôi đã tốn công vô ích đi kiếm tìm
người tuyệt đối hạnh phúc ở nhiều xứ khác. Tại kinh thành Batđa tôi có gặp
mấy người thoạt trông có vẻ hoàn toàn thoải mái với số phận, song thực ra
không phải vậy. Tìm kiếm mãi không thấy, tôi định lên đường trở về Đamat
thì nghe có người nói, tại kinh đô Astrakhan đang trị vì một bậc quân vương
được người đời tặng biệt danh là Nhà vua không phiền não, do tính cách lúc
nào cũng tươi cười vui vẻ của người. Vì hiếu kỳ, tôi muốn được nhìn thấy
ngài tận mắt, và quả nhiên tôi thấy ngài bước chân đến đâu mang theo niềm
vui đến đó. Tâu bệ hạ, tôi muốn cầu xin ngài hãy cho biết, vẻ bên ngoài ấy
có phải hoàn toàn khớp sự thật chăng? Có đúng là ngài hoàn toàn lạc thú?
Có phải tuyệt không có một nỗi ưu phiền nào khuấy động giấc ngủ thanh
thản của ngài?

Quốc vương Hocmô lại phá ra cười trước câu hỏi ấy, và hỏi lại quốc

vương Bêrêđin:

- Có thể nào bệ hạ bỏ mặc xã tắc của ngài để ruổi rong khắp thế giới tìm

cho ra một con người hoàn toàn hạnh phúc?

- Hoàn toàn đúng như vậy, – vua Bêrêđin đáp – vì vậy mong bệ hạ cho tôi

rõ tâm trạng thật của ngài. Đó là một ân sủng nữa, tôi cầu xin ở ngài, sau bấy
nhiêu điều ngài đã làm cho tôi.

- Bởi ngài đã ngỏ lời hỏi tôi một cách nghiêm túc như vậy, – vua nước

Xiêcca nói – và bởi ngài cho đấy là một điều rất quan trọng muốn làm sáng
tỏ, tôi xin trả lời: tể tướng của ngài đã có lý. Tôi chia sẻ ý kiến đó với ông.
Tôi tin trên đời này không thể có một con người hạnh phúc. Về phần mình,
tôi không phải là con người hạnh phúc, hay nói thật đúng hơn, tôi tự cho
mình là nhà vua đau khổ nhất trên thế gian này. Niềm vui thường xuyên bộc
lộ trên khuôn mặt tôi là niềm vui giả tạo. Đấy là hệ quả của một sự nén lòng
nặng nhọc nhưng cần thiết không được để cho thần dân của tôi thấy rõ sự
phiền não đang đốt cháy tâm can tôi, và do phải luôn luôn kiềm chế, cho nên
tôi càng cảm thấy khổ đau hơn.

Quốc vương xứ Đamat bày tỏ với quốc vương thành Astrakhan mình quả

thực vô cùng ngạc nhiên khi biết điều ấy. Ông lại tỏ ra quá hiếu kỳ muốn
biết rõ do đâu vua Hocmô phiền muộn, đến mức ông này phải hứa sẽ có dịp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.