công chúa quá bất nhân! Mong sao vì sự độc ác của nàng, và cũng như với
thời gian, ta sẽ quên được nàng!
Tôi vừa nói đến đấy, thì ông lão làm vườn bước vào quán trọ. Ông đến tìm
bảo cho tôi biết ông đã bị đuổi khỏi công việc chăm sóc cây cối trong vườn
ngự uyển. Tôi bảo ông:
- Bởi tại tôi nên ông mất việc làm, vậy tôi phải bù đắp thiệt hại cho ông.
Ông hãy theo về đất nước tôi, tôi sẽ giao cho ông một việc làm sáng giá hơn
nhiều công việc ông đang làm ở đây.
- Xin đa tạ ngài, – ông lão đáp – Tôi sinh ra ở vùng Zagatai, tôi muốn chết
ở vùng Zagatai. Tôi sẽ trở về chốn làng quê đã sinh ra tôi, với số tiền tôi đã
kiếm được và với món quà ngài ban cho, tôi sẽ sống an nhàn ở quê hương.
Để cho cuộc sống của cụ già càng được dễ dàng hơn nữa, tôi biếu cho ông
thêm nhiều ngọc ngà châu báu. Ông lão lui về hết sức hài lòng.
Tôi ra đi khỏi thành phố Carim ngay trong ngày hôm ấy. Chúng tôi quay
trở về thành phố Otra, gặp lại đoàn tuỳ tùng đang hết sức sốt ruột, cho dù
chuyến đi của tôi vừa rồi chẳng mấy lâu. Tuyên bố mình muốn trở về nước
Xiêcca ngay. Những người gốc Xiêcca tháp tùng tôi đến đây hết sức vui
mừng khi nghe tin ấy, bởi họ chẳng mong gì hơn được sớm gặp lại vợ con.
Tôi không nán lại thành phố Otra quá sáu ngày. Chúng tôi lên đường, túc
tắc trở về kinh đô Astrakhan. Giữa đường bỗng gặp phải một phái viên của
cha tôi. Phụ vương tin cho tôi hay ngài đang bệnh nặng. Người nghĩ mình
chẳng còn sống được bao lâu nữa. Nếu tôi muốn được nhìn thấy người và
ôm hôn người lần cuối, thì chớ nên chậm trễ.
Tin ấy làm tôi vô cùng lo lắng. Tôi khẩn cấp trở về kinh độ. Nhưng hỡi ôi!
Cho dù tôi vội vã đến bao nhiêu, kết quả vẫn đáng buồn. Tôi chỉ được nhìn
cảnh làm tôi tan nát ruột gan, tôi chỉ được gặp phụ vương tôi lúc người sắp
lâm chung. Tôi chạy vội đến bên giường bệnh, cầm một bàn tay của người
đưa lên môi hôn, bàn tay người đẫm nước mắt tôi rơi xuống: “Hỡi cha ơi!
Sao cha sớm bỏ con khi con vừa trở lại? Sao con không thể chết đi trước
cảnh tượng này?”
Câu than của tôi làm phụ vuơng tôi nhận ra và xúc động. Người ngước đôi
mắt đã thất thần nhìn tôi, và cố gắng lấy hết chút sức tàn còn sót lại, người
mở đôi vòng tay ôm tôi và nói: “Con ơi, vậy là con đã trở về. Cha chẳng còn
mong gì hơn thế nữa! Cha hài lòng ra đi! Vĩnh biệt!”
Như thể thần chết cũng chỉ nấn ná chờ cho cha tôi kịp nói lời vĩnh biệt khi
tôi trở về, nói xong phụ vương tôi trút hơi thở cuối cùng.